
Sign up to save your podcasts
Or
58. ĐẠI BỊNH
Một thiền sinh nọ tự cho mình là đã thấy tánh.
Sư hỏi:
- Tự tánh ông thế nào?
Thiền sinh khẳng định một cách rất tự tin:
- Hoàn toàn rỗng rang thanh tịnh.
Sư nói:
- Đó là bịnh tưởng!
Thiền sinh vô cùng tức giận, cho rằng chính thiền sư cũng không thấy được chỗ thậm thâm vi diệu mà anh đã chứng ngộ, bèn cật vấn:
- Sao gọi là bịnh tưởng?
Sư đáp:
- Cổ đức dạy: “Tri tâm thanh tịnh thời bất sanh thanh tịnh tưởng”. Nay anh lấy cái tướng thanh tịnh làm tự tánh thì không phải bịnh tưởng là gì.
Thiền sinh nhất mực phản đối:
- Đó là sự thật mà tôi chứng ngộ chứ đâu phải là tưởng tượng.
Sư than:
- “Sự thật đó” chỉ là một trong muôn ngàn tướng của Pháp (tâm) mà lại gán cho cái tên là tự tánh mới sinh ra bịnh tưởng, chứ còn giả tưởng của tưởng tượng thì còn nói làm gì.
Nói xong, Sư ngâm bài kệ của cổ đức:
“Thức đắc bổn tâm bổn tánh
Chính thị tông môn đại bịnh.”
58. ĐẠI BỊNH
Một thiền sinh nọ tự cho mình là đã thấy tánh.
Sư hỏi:
- Tự tánh ông thế nào?
Thiền sinh khẳng định một cách rất tự tin:
- Hoàn toàn rỗng rang thanh tịnh.
Sư nói:
- Đó là bịnh tưởng!
Thiền sinh vô cùng tức giận, cho rằng chính thiền sư cũng không thấy được chỗ thậm thâm vi diệu mà anh đã chứng ngộ, bèn cật vấn:
- Sao gọi là bịnh tưởng?
Sư đáp:
- Cổ đức dạy: “Tri tâm thanh tịnh thời bất sanh thanh tịnh tưởng”. Nay anh lấy cái tướng thanh tịnh làm tự tánh thì không phải bịnh tưởng là gì.
Thiền sinh nhất mực phản đối:
- Đó là sự thật mà tôi chứng ngộ chứ đâu phải là tưởng tượng.
Sư than:
- “Sự thật đó” chỉ là một trong muôn ngàn tướng của Pháp (tâm) mà lại gán cho cái tên là tự tánh mới sinh ra bịnh tưởng, chứ còn giả tưởng của tưởng tượng thì còn nói làm gì.
Nói xong, Sư ngâm bài kệ của cổ đức:
“Thức đắc bổn tâm bổn tánh
Chính thị tông môn đại bịnh.”