
Sign up to save your podcasts
Or
Cảm ơn .
Tôi cảm ơn đời… vì đã cho tôi sinh ra giữa một miền quê hữu tình, thi vị:
Làng Đức Mỹ, Quận Càng Long, tỉnh Vĩnh Bình — nơi con sông hiền hòa len lỏi qua ruộng đồng, ôm ấp những cây lành trái ngọt. Nơi tiếng mái chèo khua nhịp nhàng từ tờ mờ sáng tinh sương cho đến lúc chiều buông,và khi trăng vừa lên, gió nhẹ lùa qua từng hàng cây nghiêng bóng trên mặt sông đầy.
Ở đây, mỗi sớm mai có mùi hương gạo mới thơm nồng, có tiếng gà gáy vọng từ bên kia con sông vắng, làn khói bếp mỏng manh bay lên giữa trời xanh, như một lời báo hiệu cho ngày nữa lại bắt đầu.
Tôi cảm ơn người Mẹ đã khuất… người đã cho con một trái tim biết rung động trước bao cái đẹp giản dị, và một khối óc để nhận ra điều ngay lẽ thật. Mẹ đã dạy con sống hiền hòa như dòng nước sông Cổ Chiên — trong trẻo,yên bình, nhưng cũng sẽ kiên cường và mạnh mẽ mỗi khi cơn lũ vội về.
Cảm ơn miền Tây của tôi — nơi tôi đã lớn lên bằng ngọn rau đồng vươn lên từ đất, của những dòng nước phù sa óng ánh dưới nắng chiều trên dòng sông đục nước .
Giờ đây, giữa dòng đời xuôi ngược, mỗi khi nhớ về quê huơng, lòng tôi như chùng xuống ...và biết rằng, dù đi đâu, ở đâu, trong sâu thẳm của trái tim mình, Tôi vẫn mãi mãi thuộc về nơi đây !
Cảm ơn .
Tôi cảm ơn đời… vì đã cho tôi sinh ra giữa một miền quê hữu tình, thi vị:
Làng Đức Mỹ, Quận Càng Long, tỉnh Vĩnh Bình — nơi con sông hiền hòa len lỏi qua ruộng đồng, ôm ấp những cây lành trái ngọt. Nơi tiếng mái chèo khua nhịp nhàng từ tờ mờ sáng tinh sương cho đến lúc chiều buông,và khi trăng vừa lên, gió nhẹ lùa qua từng hàng cây nghiêng bóng trên mặt sông đầy.
Ở đây, mỗi sớm mai có mùi hương gạo mới thơm nồng, có tiếng gà gáy vọng từ bên kia con sông vắng, làn khói bếp mỏng manh bay lên giữa trời xanh, như một lời báo hiệu cho ngày nữa lại bắt đầu.
Tôi cảm ơn người Mẹ đã khuất… người đã cho con một trái tim biết rung động trước bao cái đẹp giản dị, và một khối óc để nhận ra điều ngay lẽ thật. Mẹ đã dạy con sống hiền hòa như dòng nước sông Cổ Chiên — trong trẻo,yên bình, nhưng cũng sẽ kiên cường và mạnh mẽ mỗi khi cơn lũ vội về.
Cảm ơn miền Tây của tôi — nơi tôi đã lớn lên bằng ngọn rau đồng vươn lên từ đất, của những dòng nước phù sa óng ánh dưới nắng chiều trên dòng sông đục nước .
Giờ đây, giữa dòng đời xuôi ngược, mỗi khi nhớ về quê huơng, lòng tôi như chùng xuống ...và biết rằng, dù đi đâu, ở đâu, trong sâu thẳm của trái tim mình, Tôi vẫn mãi mãi thuộc về nơi đây !