Tản văn của nhà báo Ngô Bá Lục
Giọng đọc: Nhà báo Công Hân
“A lô a lô…! Kính thưa đồng bào, đồng chí và các bạn! Đêm nay
tại Đình thôn Chân Lạc, đoàn chiếu bóng 453 sẽ về phục vụ bà con bộ phim Những
ngôi sao trên thành Ege, phim màu chiến đấu của Liên Xô. Mời đồng bào đi làm về
sớm, chuẩn bị cơm nước để ra đình xem phim, a lô a lô…”
trẻ đang chơi đánh khăng cạnh bờ ao Ngõ cùng đồng thanh reo lên, chân nhảy cẫng
kiễng, tay chỉ về phía xa. Thấp thoáng giữa cánh đồng lúa đang vào mùa trĩu hạt,
là chiếc xe bò “nhấp nhô” di chuyển về phía đầu làng. Cầm trên tay bộ “khăng”,
nó cũng nhảy cà tưng reo hò ầm ĩ cùng đám bạn. Kiểu gì tối nay nó cũng phải giục
thày u ăn cơm thật sớm để lên đình xem phim.
Vì yêu thích, nên nó nhớ tất tần tật
những gì thuộc về đoàn chiếu bóng 453. Từ con bò kéo xe màu nâu khói, lông mướt
mượt, mông ninh ních thịt mà nhiều lần nó đã “sờ trộm” và thầm chậc lưỡi, đúng
là bò “nhà nước” có khác, chỉ ăn rồi đi kéo xe chiếu bóng, không phải vất vả
sớm hôm như lũ bò nông thôn nên nó cứ béo tròn, phây phây, khoan thai nhàn hạ.
Chả bù cho con bò nhà mình, lúc nào cũng gầy gò, lấm lem bùn đất, ngay cả trong
ánh mắt cũng hằn lên sự khó nhọc. Giống như nó vậy: gày gò, bé loắt choắt, đen
nhẻm chứ đâu được như mấy anh trong đoàn chiếu bóng lúc nào cũng quần pho áo
xanh lơ, nhìn đến là lịch sự. Anh Chiến là người trực tiếp làm công việc chiếu
phim. Cứ tầm chiều tối, khi bọn trẻ đã sải chiếu, xếp gạch “nhận chỗ” thì anh
lại mang đống phim ra tua lại. Mỗi bộ phim thường có khoảng 10 cuốn, để trong
cái hộp bằng sắt hình tròn. Mỗi lần tua, anh mở hộp sắt ra, móc cuộn phim vào
máy chiếu, nối đầu phim sang một cái mô tơ khác và quay thật lực, cuộn phim
quay tít phát ra tiếng rè rè nghe rất vui tai, bọn trẻ con cứ là xúm đông xúm
đỏ mắt tròn mắt dẹt xem anh Chiến làm việc.
Anh Bảo thì phụ trách công việc dựng
phông màn và thuyết minh phim. Lần nào cũng thấy anh hì hục dựng hai cái cột
tre khô, thẳng tưng cao khoảng 4 mét. Xong xuôi, anh kéo cái phông trắng viền
đen lên rồi căn chỉnh máy chiếu cho chuẩn.
Bọn trẻ con khoái chiếu bóng lắm, nên
cứ mỗi lần đoàn 453 về làng là vui như mở hội, rộn ràng hết cả lên. Thậm chí lũ
trẻ trâu không cả tắm giặt, ăn uống thì nhếu nháo để lao lên đình cho thật sớm.
Nó cũng không là ngoại lệ, nôn nao, háo hức mong cho trời tối thật nhanh để còn
đi xem. Suốt quãng đời thơ ấu, nó đã được xem biết bao bộ phim, nhưng kỷ niệm
nó nhớ nhất, chính là lần đầu được đi xem chiếu bóng.
Hôm đấy, trong bữa cơm chiều, anh
Quốc bảo, tối nay anh cho Lục đi xem chiếu bóng nhé. Nó hớn hở vâng ạ. Thực ra
nó háo hức từ buổi chiều, khi cùng lũ trẻ chạy lên sân đình xem đoàn chiếu bóng
rục rịch căng phông màn cơ. Nhưng nó cứ phập phồng lo sợ các anh không cho “bám
đuôi” vì lần nào anh Quốc, anh Sáu cũng bảo mày trẻ con biết gì mà xem. Thế nên
khi nghe anh Quốc nói xong, nó sung sướng như mở cờ trong bụng, ăn uống vội
vàng rồi lên bậc thềm ngồi chờ...