
Sign up to save your podcasts
Or
Rồi sẽ đến lúc bạn nhận ra rằng dù bạn có dốc hết bầu tâm sự về những vui buồn hay những khúc mắc trong cuộc sống thì cũng chỉ nhận được những câu trả lời hời hợt cho có. Vì bây giờ bạn vui hay bạn buồn cũng không còn là mối bận tâm của họ nữa. Có lúc bạn ốm đau, họ biết nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn. Đó là sự khác biệt giữa đang yêu và đã chia tay. Bởi vì giờ đây họ đã có mối quan tâm khác, đã có người để sẻ chia, và bạn nghiễm nhiên trở thành người thừa trong cuộc sống của họ. Nếu bạn không cam lòng buông bỏ thì cứ tự ôm vào mình nỗi đau mà sống thôi. Tôi không tin rằng có ai có thể cầm mãi một cốc trà nóng mà không thấy bỏng tay. Đau một chút cũng không sao, đó là cơ hội tốt để mình tự nhìn lại chính mình, cảm nhận những điều đã qua và đón nhận những thứ tốt đẹp hơn.
Đừng ngủ vùi trong nỗi buồn của bản thân, đừng quá nuông chiều cảm xúc của mình và để cho cảm xúc dẫn lối. Ngoài kia dòng đời vẫn cứ trôi chảy, đa số không ai để ý đến nỗi buồn của bạn đâu. Còn những người quan tâm đến bạn sẽ phát chán lên nếu bạn cứ mãi không thể vượt qua. Mỗi ngày chỉ có 8 tiếng để làm việc, vài tiếng để nghỉ ngơi, còn rất nhiều việc cần đến năng lượng của bạn, còn nhiều thứ cần đến sự quan tâm, chăm sóc của bạn. Rồi cuộc sống sẽ kéo bạn trở về với thực tại thôi.
Nếu bảo bạn hãy quên đi, đừng buồn vì những điều không đáng thì có vẻ “lý thuyết” quá nhỉ? Nếu ai cũng làm được điều đó thì cuộc sống dễ dàng quá rồi. Bạn hãy cứ buồn, cứ khóc, cứ nghĩ đến những tổn thương mà bạn phải chịu đựng. Để rồi nhận ra điều gì mới là quan trọng trong cuộc sống của bạn.
📑Đọc bài: https://wp.me/pd0W5K-ex
Rồi sẽ đến lúc bạn nhận ra rằng dù bạn có dốc hết bầu tâm sự về những vui buồn hay những khúc mắc trong cuộc sống thì cũng chỉ nhận được những câu trả lời hời hợt cho có. Vì bây giờ bạn vui hay bạn buồn cũng không còn là mối bận tâm của họ nữa. Có lúc bạn ốm đau, họ biết nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn. Đó là sự khác biệt giữa đang yêu và đã chia tay. Bởi vì giờ đây họ đã có mối quan tâm khác, đã có người để sẻ chia, và bạn nghiễm nhiên trở thành người thừa trong cuộc sống của họ. Nếu bạn không cam lòng buông bỏ thì cứ tự ôm vào mình nỗi đau mà sống thôi. Tôi không tin rằng có ai có thể cầm mãi một cốc trà nóng mà không thấy bỏng tay. Đau một chút cũng không sao, đó là cơ hội tốt để mình tự nhìn lại chính mình, cảm nhận những điều đã qua và đón nhận những thứ tốt đẹp hơn.
Đừng ngủ vùi trong nỗi buồn của bản thân, đừng quá nuông chiều cảm xúc của mình và để cho cảm xúc dẫn lối. Ngoài kia dòng đời vẫn cứ trôi chảy, đa số không ai để ý đến nỗi buồn của bạn đâu. Còn những người quan tâm đến bạn sẽ phát chán lên nếu bạn cứ mãi không thể vượt qua. Mỗi ngày chỉ có 8 tiếng để làm việc, vài tiếng để nghỉ ngơi, còn rất nhiều việc cần đến năng lượng của bạn, còn nhiều thứ cần đến sự quan tâm, chăm sóc của bạn. Rồi cuộc sống sẽ kéo bạn trở về với thực tại thôi.
Nếu bảo bạn hãy quên đi, đừng buồn vì những điều không đáng thì có vẻ “lý thuyết” quá nhỉ? Nếu ai cũng làm được điều đó thì cuộc sống dễ dàng quá rồi. Bạn hãy cứ buồn, cứ khóc, cứ nghĩ đến những tổn thương mà bạn phải chịu đựng. Để rồi nhận ra điều gì mới là quan trọng trong cuộc sống của bạn.
📑Đọc bài: https://wp.me/pd0W5K-ex