Khi ai cũng quen với sự hi sinh của bạn, điều đó trở thành dĩ nhiên
và …
khoảnh khắc bạn sống với bản thân, bạn trở thành tội đồ.
Sống trong một gia đình điển hình, mình chứng kiến cuộc sống gia đình của ba và mẹ không hạnh phúc. Người mẹ gồng mình gánh kinh tế gia đình và người ba luôn than phiền về những yêu cầu của mình. Ở giữa guồng quay này, mình đều cố gắng sống khép mình và chiều lòng những cảm xúc của mẹ.
Và thói quen này tạo thành những mặt nạ mà mình dùng để che dấu những vết thương trong lòng. Mình chỉ lẳng lặng khóc khi ở một mình rồi lại gạt vội nước mắt khi có ai đó hỏi mình có ổn không.
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Mẹ gặp những tổn thương tâm lý từ cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc. Mẹ trầm cảm sau sinh, trầm cảm theo mùa và rồi dẫn đến hưng cảm. Mình vẫn nhớ những ngày của tháng mười ngồi sau xe máy của mẹ đi dọc đường phố Thanh Hóa. Người run bần bật nhưng mình vẫn phải ôm chặt lấy mẹ. Không phải là cảm giác vui vẻ khi đi chơi , mà là sợ hãi mẹ đột nhiên nảy ra ý định tự tử.
Năm nào cũng vậy. Theo chu trình và theo chu kì của bệnh. Từ khi mình chỉ là một cô bé lớp 6 cho đến khi mình chuẩn bị đi đại học. Bệnh tình của mẹ ngày càng tệ đi và những chuyến đi chuyển từ ngoài đường phố đến vào bệnh viện. Hành trình hồi đó chỉ có mẹ và mình.
Mình đọc và học rất nhiều về tâm lý, lý thuyết khô khan và thực hành nhiều nước mắt. Mình vẫn giữ thói quen che dấu tổn thương để lo cho những người khác.
--
15 năm và đó là từng ấy thời gian mình chấm dứt cách giúp đỡ như trên.
Không cố gắng trao đi nếu ai đó đóng cửa không nhận.
Không nài nỉ ai đó ở bên nếu họ không có ý đó.
Không sợ hãi ai đó tổn thương nếu bản thân chọn một điều khác đi.
Và mình đã không cố gắng thuyết phục mẹ sống cho bản thân và chọn chính mình thay vì mải giữ chặt ba.
Không nài nỉ mẹ hãy để ý đến mình một chút hơn, dù rằng mình có thể tự lo được.
Rời đi về nơi mình bình yên và cảm thấy an toàn dù rằng mình vẫn có một nơi gọi là nhà của ba và mẹ.
--
15 năm và những cơn sóng của chỉ trích và bạo lực ngay khoảnh khắc mình không hi sinh nữa.
Ai cũng hỏi “Trâm của ngày xưa đâu rồi?!”
Ai cũng muốn có một ai đó để đổ lỗi. Tình cờ, mình lại thu hút tất cả những tiêu cực đó.
--
Không một ai biết sự bất lực đến tận cùng của mình khi chứng kiến mẹ hết lần này đến lần khác gục ngã vì cùng một người, cùng một lí do, cùng một triệu chứng.
Và có một đứa bé trong mình mong mỏi hết lần này đến lần khác, chỉ cần cố gắng thêm một chút, một chút, mọi chuyện sẽ khác đi.
--
Mình rời đi và lựa chọn một con đường khác. Con đường lớn hơn để giúp đỡ mẹ và gia đình theo một cách khác đi. Không biết lần này sẽ là bao nhiêu năm. Nhưng mình đâu bắt đầu lại từ đầu. Mình có vô vàn kinh nghiệm và cả trí tuệ góp nhặt được để tự mình mở lối cho mình.
#sarcrifice #storytelling #ngoctramtp