Tản văn của nhà báo Ngô Bá Lục
Giọng đọc: Nhà báo Công Hân
Những ngày kỷ niệm 70
năm giải phóng Thủ đô, nghe diva Hồng Nhung hát Nhớ về Hà Nội (Hoàng Hiệp) trên
tivi làm mình nhớ đến bản thu âm năm 1989 được Đài Tiếng Nói Việt Nam phát rất
nhiều lần, nghe mà rưng rưng lệ. Yêu Hà Nội và nhớ Hà Nội quá, dù mình đang sống
năm trước, trầm mặc, nhẹ nhõm, đơn sơ, thưa vắng và chỉ toàn xe đạp, xe máy.
Nhớ cái lần đầu đuợc đi Hà Nội là năm mình 14 tuổi, là Liên đội trưởng của
Trường cấp 2, học giỏi hát hay công tác Đoàn Đội đều nổi bật nên là gương mặt
đầu tiên trong số danh sách các học sinh được đi thăm Hà Nội.
năm ấy, ngồi trên chiếc xe “bát” màu vàng, vai đeo khăn quàng đỏ nổi bật trên
nền chiếc áo trắng tinh mà U mua cho mặc Tết của năm trước. Cả lũ trẻ con thau
tháu ngồi trên xe náo nhiệt trò chuyện. Chiếc xe lăn bánh từ từ trên con đê đầu
Hà Nội là cây cầu Long Biên hùng vỹ, tráng lệ và cổ kính. Cả lũ reo lên, sông
Hồng vừa qua mùa lũ, nước đỏ ngầu nhưng bình yên, lững lờ chảy. Ôi đẹp quá, đẹp
hơn, to hơn và nước cũng đục hơn con sông Cầu làng mình. Rồi xe ô tô vào phố,
oà oà, hai bên đường những hàng cây cao vút, xum xuê lá. Phố phường nhộn nhịp
toàn người đi xe đạp. Ai cũng đẹp, ai cũng xinh. Người Thủ đô có khác, họ nhăn
mặt cũng thấy đẹp, họ quát nhau mà cũng thấy giọng ngọt thỉu. Ngày đấy, cả lũ
trẻ nhà quê chúng mình bắt chước giọng Hà Nội, rồi lại trêu nhau vì chả đứa nào
vào Cung thiếu nhi. Cái ấn tượng ban đầu là cái tường của Cung hình tổ ong
(không biết có đúng không hoặc mình nhìn cái mảng tường khác nhỉ, lâu quá không
ra Cung nên không để ý). Ấn tượng nữa là, cả lũ chạy đến cái vòi nước, vặn ra
rửa tay, rửa mặt. Ôi nước máy mà cũng mát thế, mát gần bằng nước giếng khơi quê
mình. Có đứa vục tay đưa lên miệng uống, rồi bảo, ôi nước ngọt quá, mát quá,
uống như uống nước đường chứ không “ngang phè” như nước giếng làng mình. Rồi cả
lũ vào trong Rạp, màn mở, một cặp đôi nam nữ thiếu niên dẫn chương trình bước
ra. Ôi sao mà đẹp trai xinh gái thế, cái khăn quàng nó thắt cũng đẹp nữa. Và
lần đầu tiên trong đời, nó được nghe được một giọng nói chuẩn Hà Nội đọc tên
trường, tên xã mà thấy gai người xúc động: “Chúng mình vô cùng vinh dự được
chào đón các bạn đội viên xuất sắc đến từ Liên đội trường phổ thông cơ sở Dũng
Liệt tỉnh Bắc Ninh”. Mình nhớ mãi câu đó, thấy tự hào về ngôi trường và quê
xe ô tô đưa cả đoàn ra Tràng Tiền ăn kem. Trời ơi, ở quê toàn ăn kem đá 1 hào 2
cái, mút tý là chảy nước hết, nên lần đầu được ăn cái kem đậu xanh Tràng Tiền
mà có cảm giác sao cuộc đời lại có cái kem nó ngon đến không thể tả được như
thế, vừa thơm, vừa ngọt, vừa béo béo mà mút nó cứ dẻo dẻo chứ không oãng nước
như kem đá mà ông già đội mũ lá rách cầm cái quả bóng có cái kèn đồng bóp kêu
“mút, mút” suốt ngày đạp xe qua cổng trường như ở quê. Xong rồi cả lũ được ra
Bờ Hồ, tập trung ở Bưu Điện rồi sang đường, ôi sao cái hồ Gươm nó to thế, cây
cối toàn cổ thụ, cái Tháp Rùa uy nghi và vạm vỡ, lừng lững giữa hồ như một biểu
tượng của Thủ đô trong con mắt của cậu bé nhà quê 14 tuổi.
“lần đầu” cực kỳ sâu đậm về Hà Nội của mình. Sau này, khi bài hát Nhớ về Hà Nội
được vang lên qua tiếng hát của Hồng Nhung thì mình lại nhớ về lần đầu tiên
được đi Hà Nội ấy, tự nhiên nghe mà cứ như mình sinh ra ở Hà Nội, cũng thấy xao
xuyến bồi hồi. Nhất là cái câu “Ôi nhớ chiều 30 Tết, chen giữa đào hoa tươi
thắm, đường phố đông vui chờ đón tất niên, là phút thiêng liêng lắng nghe thơ
Người” mà tự nhiên mình cũng xúc động nghẹ ngào như một người Hà Nội vậy.