Khổng Tử tin rằng xã hội chỉ có thể tốt lên khi nhà cầm quyền là những người có đức hạnh, và ông đã phát triển nhiều phương pháp giáo dục để nuôi dưỡng sự tử tế, trí tuệ cũng như tri thức. Câu nói "học mà không suy nghĩ thì vô ích, suy nghĩ mà không học thì hiểm nguy" đã gợi lên nhiều tranh luận giữa các nhà Nho học về tỷ lệ chú tâm dành cho suy tư và cho sự học. Đó là khởi điểm của bài viết này khi so sánh quan điểm giữa hai học trò của ông - Mạnh Tử và Tuân Tử.