
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Ngọc Nhi 121202
Em chào thầy và mọi người theo dõi chương trình Tâm sự Buồn vui.
Đây là lần thứ 3 em gửi tâm sự về cho chương trình nhưng là lần đầu tiên em để tên thật để lưu giữ cảm xúc này. Xin thầy đừng xóa web và hãy đọc tên em ở sau câu "đặc biệt là bạn...". Em xin cảm ơn.
Em nghe tâm sự buồn vui khá thường xuyên, trong lúc làm gì đó. Lắng nghe nhiều câu chuyện buồn của mọi người thì hôm nay em xin kể cho thầy và mọi người nghe quá khứ vừa buồn vừa vui của em 😂.
Dường như ai cũng trải qua cảm giác nghèo nhất trong cuộc đời mình đúng không ạ? Đối với em thì giai đoạn đó xảy ra khi em 18-19 tuổi (2020). Lúc đó em mới vào Đại học ở HCM, nhìn thấy ba mẹ phải chi trả tiền học phí, kí túc xá cho em nên em không dám xin tiền sinh hoạt, ba mẹ cho bao nhiêu thì em biết ơn bấy nhiêu. Mỗi tháng mẹ gửi cho em 1 triệu để trang trải. Ban đầu em thấy đó là số tiền khá nhiều vì đó giờ em không có xài tiền. Nhưng mà xài rồi mới biết 1 triệu không đủ để có được cuộc sống cơ bản. Em tính toán kỹ lưỡng mỗi ngày xài được bao nhiêu để 1 tháng không vượt số tiền được cho. Thì thấy chết rồi, tiền điện, nước, rác, tiền ăn, tài liệu, gửi xe là quá nhiều rồi. Nên em quyết định đi bộ hơn 2km để đến trường dù là sáng sớm hay trưa chiều, có hôm ở lại học ngoại ngữ là tối mới đi bộ về nhà. Đường ở Làng ĐH thì vắng, em là con gái nữa nên cũng sợ lắm nhưng mà thôi tìm chỗ đường có đèn sáng, đông người mà đi dù nó xa hơn tí. Còn cơm thì em ăn chay dường như suốt 1 năm đó, sáng mua hộp cơm chay chia ra ăn sáng với ăn trưa. Tối thì em ăn mì gói hoặc nhịn đói, uống sữa cầm hơi đi ngủ luôn. Em vẫn nhớ mình cứ xem mukbang cho đỡ thèm haha rồi mới ngủ được.
Nghèo như này thì chắc chắn là em không nghĩ đến yêu đương gì rồi. Em chưa từng hẹn hò, nắm tay ai cả vì em biết là không được phép. Vừa nguy hiểm cho em, và cho cả người yêu em nữa. Vì em là người thuộc cộng đồng LGBT. Em từng come out, từng bị đánh đập, nguyền rủa nên em biết mình không thể có được tình yêu, giờ còn nghèo nữa. Vậy mà thầy với mọi người biết hong, có bạn kia chịu quen em đó haha. Em với bạn đó thích nhau ngay từ lần đầu nói chuyện. Nhớ lúc đó nghèo quá, đâu có tiền dẫn con người ta đi đâu chơi đâu thầy, bạn đó thì thích đi cùng em cho biết thành phố, 2 đứa đều hong có tiền nên cứ tìm chỗ nào miễn phí thì đi như chùa, nhà thờ, công viên,... có hôm cuối tuần em về nhà, em mang đồ ăn từ nhà lên là ổ bánh mì pate của bà ngoại làm cho, 2 đứa đói quá nên bẻ nửa ra ăn, vừa ăn vừa nhìn nhau cười thôi.
Cuối năm 2020 đó, em mua được nửa chỉ vàng đầu tiên trong đời. Và bắt đầu dạy học tiếng Hàn. Em từng học tiếng Hàn 10 tiếng/ngày để mau kiếm tiền thoát khổ. Nên sang đến năm 2021, lúc dịch covid cũng là lúc em kiếm được nhiều tiền nhất trong cuộc đời: 1 triệu/tháng. Vì dịch nên em không cần tốn các khoản sinh hoạt cá nhân nên em để dành được khá nhiều tiền với em lúc đó. Còn bạn người yêu thì... tụi em thương nhau như vậy gần được 4 năm rồi ạ haha.
Giờ thì cuộc sống tốt hơn trước, bạn ý ra trường có việc làm nhanh chóng vì học giỏi lắm thầy ơi. Em thì chưa ra trường nữa vì học thiếu 2 môn =)) có người hỏi đểu em, có người xem thường em. Em cũng buồn chứ nhưng chỉ có em với người yêu em mới hiểu lý do thôi. Em tự chữa lành nỗi đau trong quá khứ, em tìm hướng đi trong tương lai bằng cách làm rất nhiều thứ. Sau khi ổn định cả rồi, thì em đã bỏ lỡ 2 môn học mà theo lịch tới tận cuối năm 2025 mới được học. Em suy sụp lắm nhưng em chấp nhận với sự bồng bột trong quá khứ nên em có 1 lộ trình học tập và làm việc trong lúc chờ đợi ngày trở lại trường.
Em cảm ơn thầy và mọi người đã đọc tới tận cuối bài tâm sự của em. Vì nãy giờ em nhớ lại mấy năm đó là
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Ngọc Nhi 121202
Em chào thầy và mọi người theo dõi chương trình Tâm sự Buồn vui.
Đây là lần thứ 3 em gửi tâm sự về cho chương trình nhưng là lần đầu tiên em để tên thật để lưu giữ cảm xúc này. Xin thầy đừng xóa web và hãy đọc tên em ở sau câu "đặc biệt là bạn...". Em xin cảm ơn.
Em nghe tâm sự buồn vui khá thường xuyên, trong lúc làm gì đó. Lắng nghe nhiều câu chuyện buồn của mọi người thì hôm nay em xin kể cho thầy và mọi người nghe quá khứ vừa buồn vừa vui của em 😂.
Dường như ai cũng trải qua cảm giác nghèo nhất trong cuộc đời mình đúng không ạ? Đối với em thì giai đoạn đó xảy ra khi em 18-19 tuổi (2020). Lúc đó em mới vào Đại học ở HCM, nhìn thấy ba mẹ phải chi trả tiền học phí, kí túc xá cho em nên em không dám xin tiền sinh hoạt, ba mẹ cho bao nhiêu thì em biết ơn bấy nhiêu. Mỗi tháng mẹ gửi cho em 1 triệu để trang trải. Ban đầu em thấy đó là số tiền khá nhiều vì đó giờ em không có xài tiền. Nhưng mà xài rồi mới biết 1 triệu không đủ để có được cuộc sống cơ bản. Em tính toán kỹ lưỡng mỗi ngày xài được bao nhiêu để 1 tháng không vượt số tiền được cho. Thì thấy chết rồi, tiền điện, nước, rác, tiền ăn, tài liệu, gửi xe là quá nhiều rồi. Nên em quyết định đi bộ hơn 2km để đến trường dù là sáng sớm hay trưa chiều, có hôm ở lại học ngoại ngữ là tối mới đi bộ về nhà. Đường ở Làng ĐH thì vắng, em là con gái nữa nên cũng sợ lắm nhưng mà thôi tìm chỗ đường có đèn sáng, đông người mà đi dù nó xa hơn tí. Còn cơm thì em ăn chay dường như suốt 1 năm đó, sáng mua hộp cơm chay chia ra ăn sáng với ăn trưa. Tối thì em ăn mì gói hoặc nhịn đói, uống sữa cầm hơi đi ngủ luôn. Em vẫn nhớ mình cứ xem mukbang cho đỡ thèm haha rồi mới ngủ được.
Nghèo như này thì chắc chắn là em không nghĩ đến yêu đương gì rồi. Em chưa từng hẹn hò, nắm tay ai cả vì em biết là không được phép. Vừa nguy hiểm cho em, và cho cả người yêu em nữa. Vì em là người thuộc cộng đồng LGBT. Em từng come out, từng bị đánh đập, nguyền rủa nên em biết mình không thể có được tình yêu, giờ còn nghèo nữa. Vậy mà thầy với mọi người biết hong, có bạn kia chịu quen em đó haha. Em với bạn đó thích nhau ngay từ lần đầu nói chuyện. Nhớ lúc đó nghèo quá, đâu có tiền dẫn con người ta đi đâu chơi đâu thầy, bạn đó thì thích đi cùng em cho biết thành phố, 2 đứa đều hong có tiền nên cứ tìm chỗ nào miễn phí thì đi như chùa, nhà thờ, công viên,... có hôm cuối tuần em về nhà, em mang đồ ăn từ nhà lên là ổ bánh mì pate của bà ngoại làm cho, 2 đứa đói quá nên bẻ nửa ra ăn, vừa ăn vừa nhìn nhau cười thôi.
Cuối năm 2020 đó, em mua được nửa chỉ vàng đầu tiên trong đời. Và bắt đầu dạy học tiếng Hàn. Em từng học tiếng Hàn 10 tiếng/ngày để mau kiếm tiền thoát khổ. Nên sang đến năm 2021, lúc dịch covid cũng là lúc em kiếm được nhiều tiền nhất trong cuộc đời: 1 triệu/tháng. Vì dịch nên em không cần tốn các khoản sinh hoạt cá nhân nên em để dành được khá nhiều tiền với em lúc đó. Còn bạn người yêu thì... tụi em thương nhau như vậy gần được 4 năm rồi ạ haha.
Giờ thì cuộc sống tốt hơn trước, bạn ý ra trường có việc làm nhanh chóng vì học giỏi lắm thầy ơi. Em thì chưa ra trường nữa vì học thiếu 2 môn =)) có người hỏi đểu em, có người xem thường em. Em cũng buồn chứ nhưng chỉ có em với người yêu em mới hiểu lý do thôi. Em tự chữa lành nỗi đau trong quá khứ, em tìm hướng đi trong tương lai bằng cách làm rất nhiều thứ. Sau khi ổn định cả rồi, thì em đã bỏ lỡ 2 môn học mà theo lịch tới tận cuối năm 2025 mới được học. Em suy sụp lắm nhưng em chấp nhận với sự bồng bột trong quá khứ nên em có 1 lộ trình học tập và làm việc trong lúc chờ đợi ngày trở lại trường.
Em cảm ơn thầy và mọi người đã đọc tới tận cuối bài tâm sự của em. Vì nãy giờ em nhớ lại mấy năm đó là