
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Em Bé Con Cá
Hôm nay em có chút tâm sự cũng như thắc mắc mong được thầy và gia đình giải đáp ạ.
Chuyện là trước giờ em ở với mẹ và ở nhà thuê. Do hè năm ngoái mẹ em có về quê lấy chồng và ở đó luôn nên em ở lại nhà này 1 mình. Nhà này và nhà bác em là anh trai của mẹ em thuê cũng gần nhau chỉ cách 5 phút đi xe. Cuối năm ngoái thì bác gái vợ bác trai em có bị sốt xuất huyết nặng và đến lúc khỏi rồi thì cứ như người bị nhập. Đi khám chụp não ở nhiều viện thì đều nói không bị gì thế nên gia đình bác đành đặt niềm tin vào tâm linh đi thầy bà chữa cho người nhập xuất ra khỏi bác gái. Mãi đến giờ vẫn không được. Thì đột nhiên mấy ngày rồi mẹ em có báo là bác muốn qua ở đỡ nhà em để đỡ tiền nhà với do con bác cũng mới học cấp 2 chuẩn bị lên cấp 3 nên kêu là qua ở đỡ để con bác ở nhà 1 mình không yên tâm do bác tính đi tỉnh nào đó có thầy bà gì ở đó chữa lâu rồi khoẻ thì kiếm nhà khác chuyển đi.
Em thì tính em chỉ thích ở 1 mình và em quen rồi, khi nghe tin thì em rất khó chịu nhưng chịu thôi, gia đình mình thì mình giúp đỡ 1 tay. Hôm sau dọn qua thì nhà chật cứng quá nhiều đồ không thể để được gì nữa và đồ đạc của em cũng phải dẹp bớt nên em rất khó chịu. Em thì có 1 cái phòng riêng mà bác còn kêu là dọn bớt để cho con bác vào ở cùng, em không chịu được em nói là không được thì bác cũng tính thôi không ở đây nữa kiếm chỗ khác thuê liền.
Em cũng thương bác do từ bé bác đã nuôi em do ba em không có ở gần nên mẹ con em được bác trai bảo bọc. Nhưng em cũng không thể nào hi sinh cuộc sống của mình như vậy được, em không ở như vậy được em không có tinh thần nào mà làm việc và học tập. Em cũng có tâm sự với mẹ và em cũng sợ và xin lỗi vì sợ chuyện này mà có thể nhà em khó mà thân thiết như trước với bên nhà ngoại. Mẹ em cũng bảo không sao quan trọng là con của mẹ thoải mái thôi và mẹ nói mẹ cũng hiểu em không phải người mất dạy không nhớ công ơn bác mình.
Nhưng bản thân em vẫn thấy có áy náy với bác thì có phải em thật sự là 1 người mất dạy không ạ?
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Em Bé Con Cá
Hôm nay em có chút tâm sự cũng như thắc mắc mong được thầy và gia đình giải đáp ạ.
Chuyện là trước giờ em ở với mẹ và ở nhà thuê. Do hè năm ngoái mẹ em có về quê lấy chồng và ở đó luôn nên em ở lại nhà này 1 mình. Nhà này và nhà bác em là anh trai của mẹ em thuê cũng gần nhau chỉ cách 5 phút đi xe. Cuối năm ngoái thì bác gái vợ bác trai em có bị sốt xuất huyết nặng và đến lúc khỏi rồi thì cứ như người bị nhập. Đi khám chụp não ở nhiều viện thì đều nói không bị gì thế nên gia đình bác đành đặt niềm tin vào tâm linh đi thầy bà chữa cho người nhập xuất ra khỏi bác gái. Mãi đến giờ vẫn không được. Thì đột nhiên mấy ngày rồi mẹ em có báo là bác muốn qua ở đỡ nhà em để đỡ tiền nhà với do con bác cũng mới học cấp 2 chuẩn bị lên cấp 3 nên kêu là qua ở đỡ để con bác ở nhà 1 mình không yên tâm do bác tính đi tỉnh nào đó có thầy bà gì ở đó chữa lâu rồi khoẻ thì kiếm nhà khác chuyển đi.
Em thì tính em chỉ thích ở 1 mình và em quen rồi, khi nghe tin thì em rất khó chịu nhưng chịu thôi, gia đình mình thì mình giúp đỡ 1 tay. Hôm sau dọn qua thì nhà chật cứng quá nhiều đồ không thể để được gì nữa và đồ đạc của em cũng phải dẹp bớt nên em rất khó chịu. Em thì có 1 cái phòng riêng mà bác còn kêu là dọn bớt để cho con bác vào ở cùng, em không chịu được em nói là không được thì bác cũng tính thôi không ở đây nữa kiếm chỗ khác thuê liền.
Em cũng thương bác do từ bé bác đã nuôi em do ba em không có ở gần nên mẹ con em được bác trai bảo bọc. Nhưng em cũng không thể nào hi sinh cuộc sống của mình như vậy được, em không ở như vậy được em không có tinh thần nào mà làm việc và học tập. Em cũng có tâm sự với mẹ và em cũng sợ và xin lỗi vì sợ chuyện này mà có thể nhà em khó mà thân thiết như trước với bên nhà ngoại. Mẹ em cũng bảo không sao quan trọng là con của mẹ thoải mái thôi và mẹ nói mẹ cũng hiểu em không phải người mất dạy không nhớ công ơn bác mình.
Nhưng bản thân em vẫn thấy có áy náy với bác thì có phải em thật sự là 1 người mất dạy không ạ?