
Sign up to save your podcasts
Or


Nếu con quan sát đủ lâu thì con thấy mây nào rồi cũng tan. Làm gì có mây nào ở mãi trên bầu trời. Con thử nhìn bầu trời mà xem, có phải mây nào cũng tan không? Thậm chí mây có ở đấy từ sáu giờ sáng đến sáu giờ chiều không? Không có! Khi con quan sát đủ lâu thì con thấy mây nào rồi cũng tan.
Trầm cảm cũng như vậy. Nếu con quan sát đủ lâu thì con thấy trầm cảm hay các cơn cảm xúc đến rồi đi. Các cơn cảm xúc, suy nghĩ đến đi không nằm trong trù định của con. Đầy lúc con không định nghĩ chuyện gì đấy, con không định có cảm xúc đấy mà nó vẫn đến, đúng không? Càng quan sát, con càng thấy rõ suy nghĩ tự đến tự đi, cảm xúc tự đến tự đi. Dần dần con phát triển lòng tự tin rằng: “Cơn trầm cảm nào rồi cũng tan!”.
Ngày xưa, trầm cảm đến gây chuyện là con mất tự tin ngay, con bị cuốn vào suy nghĩ: “Đời mình đi về đâu, trời ơi! chết đến nơi rồi...” Bây giờ nó có đến bao nhiêu đi nữa thì con vẫn có thể bình tĩnh ngay giữa cơn trầm cảm. Vì con biết rằng cơn trầm cảm kiểu gì cũng sẽ tan. Nếu con phát triển khả năng biết lên, con không cần trầm cảm phải tan, kệ cho nó trầm cảm hết cỡ đi, vật vã hết cỡ đi. Con đã quan sát nó N lần rồi, nó tan hết mà, con có lòng tự tin dù ngay lúc đấy cơn trầm cảm chưa tan gì cả, cảm xúc còn tệ kinh khủng luôn nhưng trong con biết chắc rằng kiểu gì nó cũng tan.
Đấy là một cái cọc để con bám, chỗ neo để cơn bão trầm cảm quá mạnh đến cũng không đẩy con đi được. Lúc đầu khi không gian biết của con còn yếu thì con bị cuốn cực mạnh vào suy nghĩ. Vì thế con phải có cái phao, cái neo để neo lại. Khi gió mạnh quá, con không nhớ ra sự thật được, thì con cần có chỗ để bám chặt vào. Đôi khi con cần sự tự tin này để không bị cuốn bay đi, rồi sau đó mới nhớ về sự thật được. Con tăng trưởng sự tự tin ấy lên, chỉ cần xây dựng sự tự tin: CƠN NÀO RỒI CŨNG QUA!
- Trích buổi nói chuyện Tu dưỡng không gian Biết chứ không phải tu sửa" HN, 07.01.2020
Giọng đọc: Tuệ Anh
Nhạc: Zapsplat
#trongsuot #tramcamlamotmonqua
By Trong SuốtNếu con quan sát đủ lâu thì con thấy mây nào rồi cũng tan. Làm gì có mây nào ở mãi trên bầu trời. Con thử nhìn bầu trời mà xem, có phải mây nào cũng tan không? Thậm chí mây có ở đấy từ sáu giờ sáng đến sáu giờ chiều không? Không có! Khi con quan sát đủ lâu thì con thấy mây nào rồi cũng tan.
Trầm cảm cũng như vậy. Nếu con quan sát đủ lâu thì con thấy trầm cảm hay các cơn cảm xúc đến rồi đi. Các cơn cảm xúc, suy nghĩ đến đi không nằm trong trù định của con. Đầy lúc con không định nghĩ chuyện gì đấy, con không định có cảm xúc đấy mà nó vẫn đến, đúng không? Càng quan sát, con càng thấy rõ suy nghĩ tự đến tự đi, cảm xúc tự đến tự đi. Dần dần con phát triển lòng tự tin rằng: “Cơn trầm cảm nào rồi cũng tan!”.
Ngày xưa, trầm cảm đến gây chuyện là con mất tự tin ngay, con bị cuốn vào suy nghĩ: “Đời mình đi về đâu, trời ơi! chết đến nơi rồi...” Bây giờ nó có đến bao nhiêu đi nữa thì con vẫn có thể bình tĩnh ngay giữa cơn trầm cảm. Vì con biết rằng cơn trầm cảm kiểu gì cũng sẽ tan. Nếu con phát triển khả năng biết lên, con không cần trầm cảm phải tan, kệ cho nó trầm cảm hết cỡ đi, vật vã hết cỡ đi. Con đã quan sát nó N lần rồi, nó tan hết mà, con có lòng tự tin dù ngay lúc đấy cơn trầm cảm chưa tan gì cả, cảm xúc còn tệ kinh khủng luôn nhưng trong con biết chắc rằng kiểu gì nó cũng tan.
Đấy là một cái cọc để con bám, chỗ neo để cơn bão trầm cảm quá mạnh đến cũng không đẩy con đi được. Lúc đầu khi không gian biết của con còn yếu thì con bị cuốn cực mạnh vào suy nghĩ. Vì thế con phải có cái phao, cái neo để neo lại. Khi gió mạnh quá, con không nhớ ra sự thật được, thì con cần có chỗ để bám chặt vào. Đôi khi con cần sự tự tin này để không bị cuốn bay đi, rồi sau đó mới nhớ về sự thật được. Con tăng trưởng sự tự tin ấy lên, chỉ cần xây dựng sự tự tin: CƠN NÀO RỒI CŨNG QUA!
- Trích buổi nói chuyện Tu dưỡng không gian Biết chứ không phải tu sửa" HN, 07.01.2020
Giọng đọc: Tuệ Anh
Nhạc: Zapsplat
#trongsuot #tramcamlamotmonqua