
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: giấu tên
em chào thầy và mọi người trong nhóm. em sinh năm 2004, hiện tại đang học năm 3 tại ĐH. em muốn thầy và mọi người có thể giúp em đưa ra lời khuyên và em rất cảm ơn vì điều đó.
Năm 18 tuổi em lên Sài Gòn ở với anh ruột, sau 1 tháng anh em có dẫn người yêu về cùng ở. Người chị này toxic và cho dù em làm gì chị đó cũng không vừa ý. Điều em thất vọng nhất ở đây chính là người anh của mình. Anh em nhu nhược, vô tâm và không có chính kiến, người chị đó hay khó chịu với em và hay phán xét em, hơn thế nữa là lúc nào cũng gây sự với em cả cho dù em có làm bất cứ cái gì.
Điều khiến em thất vọng đó là anh trai của mình. Em biết, ở giữa người yêu và em gái sẽ rất khó phân xử, nhưng lúc nào người chị ấy khó chịu với em, là anh em sẽ nói này nói nọ em đầu tiên rồi dặn em đừng làm người chị ấy khó chịu, cho dù là em đúng trong câu chuyện đi chăng nữa. Có một lần em nghe được chính chị đó nói xấu em và anh em không nói gì chỉ im lặng và có khi hùa theo. Lúc đó, em không còn gì ngoài sự thất vọng mà chịu đựng. Nhưng r em cũng bỏ qua vì em luôn nghĩ anh em đang nuôi em đi học và đang lo cho em nên những điều đó chỉ là nhỏ nhặt.
Và hầu như em đều im lặng mà sống vì em không thích làm lớn chuyện. Em cứ nghĩ ráng nhịn thêm 2 năm nữa sẽ tự kiếm tiền ra ở riêng. Nhưng không thể, em cứ nhẫn nhịn và chịu đựng như vậy khiến em không thể chịu đựng hơn nữa, vì sống chung một bầu không khí nên em có im lặng hay lãng tránh chỉ khiến bản thân dồn nén cảm xúc thêm. Em đã từng kể với ba mẹ nhưng ba mẹ em lúc nào cũng trả lời thôi ráng đi con, con gái mà. Lúc đó em cũng tự nhủ bản thân thôi ráng lên.
Và giờ đây em muốn ra ở riêng nhưng trong đầu em cứ hàng tá suy nghĩ hỗn loạn như ở riêng tiền trọ tiền học,… ba mẹ em phải lo cho em. Và em sợ ba mẹ sẽ buồn khi biết hai anh em không hoà thuận, sợ ba mẹ khổ vì già phải lo thêm cho em. Vì sợ ba mẹ buồn nên em cứ mãi chịu đựng như vậy và bây giờ em k biết nên làm gì để thuyết phục ba mẹ của mình.
Em cảm ơn nếu thầy có thấy phần tâm sự này của em và có thể cho em câu trả lời. Em không muốn chỉnh sửa gì trên phần tâm sự trên, vì đó là những cảm xúc em viết ra, nên nếu thầy và mọi người đọc cảm thấy lủng củng xin hãy thông cảm giúp em ạ!
Send us a text
NGƯỜI GỬI: giấu tên
em chào thầy và mọi người trong nhóm. em sinh năm 2004, hiện tại đang học năm 3 tại ĐH. em muốn thầy và mọi người có thể giúp em đưa ra lời khuyên và em rất cảm ơn vì điều đó.
Năm 18 tuổi em lên Sài Gòn ở với anh ruột, sau 1 tháng anh em có dẫn người yêu về cùng ở. Người chị này toxic và cho dù em làm gì chị đó cũng không vừa ý. Điều em thất vọng nhất ở đây chính là người anh của mình. Anh em nhu nhược, vô tâm và không có chính kiến, người chị đó hay khó chịu với em và hay phán xét em, hơn thế nữa là lúc nào cũng gây sự với em cả cho dù em có làm bất cứ cái gì.
Điều khiến em thất vọng đó là anh trai của mình. Em biết, ở giữa người yêu và em gái sẽ rất khó phân xử, nhưng lúc nào người chị ấy khó chịu với em, là anh em sẽ nói này nói nọ em đầu tiên rồi dặn em đừng làm người chị ấy khó chịu, cho dù là em đúng trong câu chuyện đi chăng nữa. Có một lần em nghe được chính chị đó nói xấu em và anh em không nói gì chỉ im lặng và có khi hùa theo. Lúc đó, em không còn gì ngoài sự thất vọng mà chịu đựng. Nhưng r em cũng bỏ qua vì em luôn nghĩ anh em đang nuôi em đi học và đang lo cho em nên những điều đó chỉ là nhỏ nhặt.
Và hầu như em đều im lặng mà sống vì em không thích làm lớn chuyện. Em cứ nghĩ ráng nhịn thêm 2 năm nữa sẽ tự kiếm tiền ra ở riêng. Nhưng không thể, em cứ nhẫn nhịn và chịu đựng như vậy khiến em không thể chịu đựng hơn nữa, vì sống chung một bầu không khí nên em có im lặng hay lãng tránh chỉ khiến bản thân dồn nén cảm xúc thêm. Em đã từng kể với ba mẹ nhưng ba mẹ em lúc nào cũng trả lời thôi ráng đi con, con gái mà. Lúc đó em cũng tự nhủ bản thân thôi ráng lên.
Và giờ đây em muốn ra ở riêng nhưng trong đầu em cứ hàng tá suy nghĩ hỗn loạn như ở riêng tiền trọ tiền học,… ba mẹ em phải lo cho em. Và em sợ ba mẹ sẽ buồn khi biết hai anh em không hoà thuận, sợ ba mẹ khổ vì già phải lo thêm cho em. Vì sợ ba mẹ buồn nên em cứ mãi chịu đựng như vậy và bây giờ em k biết nên làm gì để thuyết phục ba mẹ của mình.
Em cảm ơn nếu thầy có thấy phần tâm sự này của em và có thể cho em câu trả lời. Em không muốn chỉnh sửa gì trên phần tâm sự trên, vì đó là những cảm xúc em viết ra, nên nếu thầy và mọi người đọc cảm thấy lủng củng xin hãy thông cảm giúp em ạ!