
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Thiện nhân
Lời đầu tiên em xin gửi lời chào,lời chúc sức khoẻ bình an tới thầy và mọi người ạ .
Em sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình làm nông ở 1 miền quê nghèo . Chắc cũng vì điều kiện kinh tế khó khăn mà cả một tuổi thơ em nhuốm màu bi kịch ,chứng kiến cảnh bố mẹ đánh nhau đập phá đồ đạc suốt thời gian dài. Bố em là 1 người vô cùng cục tính dễ nổi giận có vài lần đánh mẹ đến nỗi đi trạm y tế xã khâu vài mũi . Trên người mẹ và các anh của em đầy những vết sẹo sau mỗi lần bố nổi giận .Em không hiểu nổi tại sao mẹ có có thể sống và cam chịu như vậy suốt bao năm qua......
Về sau này khoảng năm 2010 sau 1 lần đổ bệnh sức khoẻ bố em yếu đi nhiều (sau đi khám bố em bị bệnh động kinh) kinh tế phụ thuộc vào mẹ và các anh của em . Kể từ khi đó mẹ lại thay đổi tính nết đi ,rất hay nổi nóng với bố đôi khi chỉ là những việc rất nhỏ nhặt. Em chợt nhận ra hình như bây giờ vai vế và vị thế đã thay đổi mỗi khi tụi em có quan tâm, hỏi han bố là mẹ lại tỏ vẻ khó chịu . Mặc dù tụi em vẫn luôn yêu thương cả 2 người như nhau.
Hiện tại cuộc sống của gia đình cũng tốt hơn trước đây rất nhiều, đánh đổi đổi lại em đi làm ở xa nên có thời gian ít có thời gian về thăm bố mẹ mà chỉ quan tâm nói chuyện qua điện thoại thôi ạ .Em vẫn thường xuyên nghe thấy mẹ em lớn tiếng với bố qua điện thoại , em cũng cảm nhận được những nỗi đau, những vết sẹo và cả những nỗi uất hận trong lòng mẹ ......
Có cách nào có thể làm người ta nguôi ngoai đi những vết thương trong quá khứ không thầy ?
Em xin lỗi vì đã viết những dòng tâm sự buồn trên . Em cảm ơn thầy năm và mọi người ạ.
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Thiện nhân
Lời đầu tiên em xin gửi lời chào,lời chúc sức khoẻ bình an tới thầy và mọi người ạ .
Em sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình làm nông ở 1 miền quê nghèo . Chắc cũng vì điều kiện kinh tế khó khăn mà cả một tuổi thơ em nhuốm màu bi kịch ,chứng kiến cảnh bố mẹ đánh nhau đập phá đồ đạc suốt thời gian dài. Bố em là 1 người vô cùng cục tính dễ nổi giận có vài lần đánh mẹ đến nỗi đi trạm y tế xã khâu vài mũi . Trên người mẹ và các anh của em đầy những vết sẹo sau mỗi lần bố nổi giận .Em không hiểu nổi tại sao mẹ có có thể sống và cam chịu như vậy suốt bao năm qua......
Về sau này khoảng năm 2010 sau 1 lần đổ bệnh sức khoẻ bố em yếu đi nhiều (sau đi khám bố em bị bệnh động kinh) kinh tế phụ thuộc vào mẹ và các anh của em . Kể từ khi đó mẹ lại thay đổi tính nết đi ,rất hay nổi nóng với bố đôi khi chỉ là những việc rất nhỏ nhặt. Em chợt nhận ra hình như bây giờ vai vế và vị thế đã thay đổi mỗi khi tụi em có quan tâm, hỏi han bố là mẹ lại tỏ vẻ khó chịu . Mặc dù tụi em vẫn luôn yêu thương cả 2 người như nhau.
Hiện tại cuộc sống của gia đình cũng tốt hơn trước đây rất nhiều, đánh đổi đổi lại em đi làm ở xa nên có thời gian ít có thời gian về thăm bố mẹ mà chỉ quan tâm nói chuyện qua điện thoại thôi ạ .Em vẫn thường xuyên nghe thấy mẹ em lớn tiếng với bố qua điện thoại , em cũng cảm nhận được những nỗi đau, những vết sẹo và cả những nỗi uất hận trong lòng mẹ ......
Có cách nào có thể làm người ta nguôi ngoai đi những vết thương trong quá khứ không thầy ?
Em xin lỗi vì đã viết những dòng tâm sự buồn trên . Em cảm ơn thầy năm và mọi người ạ.