
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Green
Chào thầy Năm.
Con là nữ, năm nay 30 tuổi, cũng sắp qua năm mới 2025 thì cũng 31 rồi.
Con viết thư tâm sự này vì con đang thấy sự bế tắc trong sự nghiệp quá thầy à.
Con học văn bằng 1 là ngành Tài chính ngân hàng, con học dưới quê và tốt nghiệp ra trường làm nhân viên văn phòng. Làm được 3 năm. Con thấy mình như vô định, cũng chẳng biết mình phải làm gì tiếp, không lẽ mỗi ngày trôi qua cứ phải như vậy sao? Mình sẽ là ai trong cuộc đời này. Triệu chứng như clip Khủng hoảng hiện sinh của thầy vậy.
Con nghỉ việc và dịch Corona tới. Mọi người đều phải trong nhà. Rồi đến năm 2022, con lên Sài Gòn học Văn bằng 2 là ngành Ngôn ngữ Anh.
Con rất sợ người sau khi làm văn phòng. Con người con cũng có phần nhạy cảm, nhút nhát nữa. Và cái gì cũng chậm hơn người ta. Làm hay học đều chậm hơn những người khác. Con rất mặc cảm.
Khi con lên SG học, con hi vọng đây sẽ là một chương mới cứu cánh cho con. Vì đó giờ con sợ người nên con muốn đi theo dịch thuật, vì ngồi dịch một mình sẽ đỡ phải gặp người hơn. Vào thời điểm này AI chưa bùng nổ. Tuy nhiên, học một thời gian, con được gặp những thầy cô rất giỏi và họ dạy bằng tâm huyết nên con cảm thấy mình được truyền cảm hứng. Có những thứ tiếng Anh mà đó giờ học sinh không biết mà thầy cô không nói, con không muốn những em đó gặp tình trạng như con. Con muốn được chia sẻ kiến thức đến các em.
Sau đó, con xét lại thì dịch thuật thì lời văn của con không trau chuốt. Nghe rất cứng đơ. Và thầy đọc tâm sự của con chắc thầy cũng hiểu được. Với lại, tiếng Anh phải thật giỏi mới có thể đi theo dịch thuật.
Con xét lại về mảng giảng dạy thì con nhớ đến những thầy cô đã cho con cái nhìn khác về tiếng Anh.
Cuối cùng, con chọn đi theo giảng dạy. Tuy nhiên, con luôn bị ngượng ngùng, luôn không được tự nhiên khi đứng lên dạy. Con cảm thấy có vẻ là mình không nói tiếng Anh được rồi.
Và có lẽ con bị vấn đề về ngôn ngữ thật. Con thật sự không giỏi ngôn ngữ thầy à.
Con thấy bế tắc vì con đã ngoài 30 rồi mà con lại bết bát như vậy.
Con thấy mình phá nhà quá vì lên SG phải tốn tiền của ba mẹ.
Và giờ cái cảm giác khủng hoảng hiện sinh lại xuất hiện 1 lần nữa. Con thấy tội nghiệp ba mẹ con quá. Con tính đi dạy gia sư kiếm đồng vô đồng ra. Giờ con đang đi thực tập, và xong thì con tốt nghiệp rồi.
Con chỉ muốn ở lại SG để mình có một cuộc sống ở riêng. Con không ở với cha mẹ được. Con và nhà không hoà thuận được.
Nghĩ đến thật kinh khủng thầy à.
Con không chắc đi tìm việc họ có đọc hồ sơ của người 31 tuổi không?
Con viết tâm sự mà tay con ra mồ hôi có nghĩa là nó là điều kinh khủng con đang đối mặt mỗi ngày thầy à.
Con vẫn chưa định hình được tương lai, nghề nghiệp của con. Đáng sợ quá. Con không cảm thấy thích gì, đam mê gì đặc biệt. Những người như vậy sẽ làm sao, không lẽ họ phải chết sao?
Ai cũng kêu hãy làm điều mình thích, còn người không thích gì thì sao chứ?
Thầy ơi, thầy trải qua cảm giác này chưa? Thầy hãy nói con biết con nên làm gì được không?
Con cảm ơn thầy.
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Green
Chào thầy Năm.
Con là nữ, năm nay 30 tuổi, cũng sắp qua năm mới 2025 thì cũng 31 rồi.
Con viết thư tâm sự này vì con đang thấy sự bế tắc trong sự nghiệp quá thầy à.
Con học văn bằng 1 là ngành Tài chính ngân hàng, con học dưới quê và tốt nghiệp ra trường làm nhân viên văn phòng. Làm được 3 năm. Con thấy mình như vô định, cũng chẳng biết mình phải làm gì tiếp, không lẽ mỗi ngày trôi qua cứ phải như vậy sao? Mình sẽ là ai trong cuộc đời này. Triệu chứng như clip Khủng hoảng hiện sinh của thầy vậy.
Con nghỉ việc và dịch Corona tới. Mọi người đều phải trong nhà. Rồi đến năm 2022, con lên Sài Gòn học Văn bằng 2 là ngành Ngôn ngữ Anh.
Con rất sợ người sau khi làm văn phòng. Con người con cũng có phần nhạy cảm, nhút nhát nữa. Và cái gì cũng chậm hơn người ta. Làm hay học đều chậm hơn những người khác. Con rất mặc cảm.
Khi con lên SG học, con hi vọng đây sẽ là một chương mới cứu cánh cho con. Vì đó giờ con sợ người nên con muốn đi theo dịch thuật, vì ngồi dịch một mình sẽ đỡ phải gặp người hơn. Vào thời điểm này AI chưa bùng nổ. Tuy nhiên, học một thời gian, con được gặp những thầy cô rất giỏi và họ dạy bằng tâm huyết nên con cảm thấy mình được truyền cảm hứng. Có những thứ tiếng Anh mà đó giờ học sinh không biết mà thầy cô không nói, con không muốn những em đó gặp tình trạng như con. Con muốn được chia sẻ kiến thức đến các em.
Sau đó, con xét lại thì dịch thuật thì lời văn của con không trau chuốt. Nghe rất cứng đơ. Và thầy đọc tâm sự của con chắc thầy cũng hiểu được. Với lại, tiếng Anh phải thật giỏi mới có thể đi theo dịch thuật.
Con xét lại về mảng giảng dạy thì con nhớ đến những thầy cô đã cho con cái nhìn khác về tiếng Anh.
Cuối cùng, con chọn đi theo giảng dạy. Tuy nhiên, con luôn bị ngượng ngùng, luôn không được tự nhiên khi đứng lên dạy. Con cảm thấy có vẻ là mình không nói tiếng Anh được rồi.
Và có lẽ con bị vấn đề về ngôn ngữ thật. Con thật sự không giỏi ngôn ngữ thầy à.
Con thấy bế tắc vì con đã ngoài 30 rồi mà con lại bết bát như vậy.
Con thấy mình phá nhà quá vì lên SG phải tốn tiền của ba mẹ.
Và giờ cái cảm giác khủng hoảng hiện sinh lại xuất hiện 1 lần nữa. Con thấy tội nghiệp ba mẹ con quá. Con tính đi dạy gia sư kiếm đồng vô đồng ra. Giờ con đang đi thực tập, và xong thì con tốt nghiệp rồi.
Con chỉ muốn ở lại SG để mình có một cuộc sống ở riêng. Con không ở với cha mẹ được. Con và nhà không hoà thuận được.
Nghĩ đến thật kinh khủng thầy à.
Con không chắc đi tìm việc họ có đọc hồ sơ của người 31 tuổi không?
Con viết tâm sự mà tay con ra mồ hôi có nghĩa là nó là điều kinh khủng con đang đối mặt mỗi ngày thầy à.
Con vẫn chưa định hình được tương lai, nghề nghiệp của con. Đáng sợ quá. Con không cảm thấy thích gì, đam mê gì đặc biệt. Những người như vậy sẽ làm sao, không lẽ họ phải chết sao?
Ai cũng kêu hãy làm điều mình thích, còn người không thích gì thì sao chứ?
Thầy ơi, thầy trải qua cảm giác này chưa? Thầy hãy nói con biết con nên làm gì được không?
Con cảm ơn thầy.