
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Người đang hoang mang
Chào anh Năm và các bạn,
Hôm nay mình muốn tâm sự với anh Năm và các bạn, mong các bạn cho mình một lời khuyên.
Bản thân mình là con một trong 1 gia đình ở miền Trung, ba mẹ mình đều đã trên 60, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gia đình mình là một gia đình êm ấm hạnh phúc. Nhưng sau đó là một gia đình không được như vậy.
Ba mình rất gia trưởng và ích kỷ, sống chung với mẹ đã nhiều năm, nhưng số lần ông giúp đỡ mẹ trong bất cứ việc gì, kể cả việc nhà chắc đếm trên đầu ngón tay. Ba mình có lương hưu và hàng tháng ông đưa cho mẹ một khoảng tiền đủ phần ăn của ông cho mẹ, và mặc nhiên mọi thứ còn lại mẹ sẽ lo hết. Kể cả giỗ chạp, lễ Tết, ông chỉ đưa tiền và xong. Mình cảm thấy ông xem mẹ giống như người giúp việc vậy. Tất nhiên là mẹ mình cũng có một số tiền để chi tiêu riêng, mình hàng tháng cũng gửi thêm cho mẹ chút đỉnh để mẹ chi tiêu thoải mái hơn. Mẹ mình lại là người ít nói, chỉ âm thầm chịu đựng, và mình là nơi duy nhất bà có thể gọi điện tâm sự. Và tất nhiên những lời tâm sự bên cạnh những lời dặn dò yêu thương, là những sự hờn trách dành cho ba mình.
Tính mình và ba mình cũng không hợp nhau, ông là cán bộ đã về hưu và rất truyền thống, và ông rất hay rao giảng đạo lý với người trong gia đình, họ hàng. Mình cũng đã nói với ông về việc phụ giúp mẹ để bà đỡ buồn, đỡ tủi thân, nhưng rồi dăm bữa nửa tháng đâu cũng lại vào đấy.
Mình cũng nhiều lần nói với mẹ, rằng nếu bà cảm thấy sống không sống được với ông nữa, thì có thể đường ai nấy đi, mình cũng đã đi làm và có thu nhập nên mẹ không cần phải quá bận tâm. Nhưng mẹ nói, mẹ sợ hàng xóm nói ra nói vào, rằng đã 60 hơn rồi còn lục đục chia tay...
Bởi mẹ sợ hàng xóm nói ra nói vào nên làm mình lo hơn...
Mình là con một, trong mắt hàng xóm láng giềng, mình là một đứa ngoan ngoãn lễ phép, ăn học tới nơi tới chốn, có công việc thu nhập tương đối...
Nhưng mình là gay...
Mình không dám nghĩ tới cái ngày mà mình nói với mẹ, mẹ sẽ như thế nào nữa... Mình cảm thấy mình là một đứa con bất hiếu, dạo này mình còn có những ý nghĩ rất tệ hại, kể cả việc mình sẽ ngủ mãi mãi, không thức dậy vào sáng hôm sau. Mình đã lên mạng và tìm hiểu về những người mẹ có con tuwjtuwj, và những người mẹ này đã sống phần đời còn lại trong đau khổ và tuyệt vọng. Nghĩ tới mẹ mà mình nước mắt cứ chảy dài, và mình cảm thấy quyết định kết thúc sự sống là một quyết định quá ích kỷ, và gây một cú sốc vĩnh viễn cho người ở lại. Mình hoang mang quá... mình không biết mình nên làm gì.
Dạo gần đây mình cũng không còn tìm thấy động lực để phấn đấu trong công việc và cuộc sống nữa, sáng nào mình cũng thức dậy với tâm trạng chán nản và mệt mỏi, mình không biết mình đang cố gắng, đang phấn đấu vì điều gì... Người khác họ có gia đình, họ phấn đấu vì vợ chồng con cái, còn mình... mình cố gắng vì điều gì đây?
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Người đang hoang mang
Chào anh Năm và các bạn,
Hôm nay mình muốn tâm sự với anh Năm và các bạn, mong các bạn cho mình một lời khuyên.
Bản thân mình là con một trong 1 gia đình ở miền Trung, ba mẹ mình đều đã trên 60, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gia đình mình là một gia đình êm ấm hạnh phúc. Nhưng sau đó là một gia đình không được như vậy.
Ba mình rất gia trưởng và ích kỷ, sống chung với mẹ đã nhiều năm, nhưng số lần ông giúp đỡ mẹ trong bất cứ việc gì, kể cả việc nhà chắc đếm trên đầu ngón tay. Ba mình có lương hưu và hàng tháng ông đưa cho mẹ một khoảng tiền đủ phần ăn của ông cho mẹ, và mặc nhiên mọi thứ còn lại mẹ sẽ lo hết. Kể cả giỗ chạp, lễ Tết, ông chỉ đưa tiền và xong. Mình cảm thấy ông xem mẹ giống như người giúp việc vậy. Tất nhiên là mẹ mình cũng có một số tiền để chi tiêu riêng, mình hàng tháng cũng gửi thêm cho mẹ chút đỉnh để mẹ chi tiêu thoải mái hơn. Mẹ mình lại là người ít nói, chỉ âm thầm chịu đựng, và mình là nơi duy nhất bà có thể gọi điện tâm sự. Và tất nhiên những lời tâm sự bên cạnh những lời dặn dò yêu thương, là những sự hờn trách dành cho ba mình.
Tính mình và ba mình cũng không hợp nhau, ông là cán bộ đã về hưu và rất truyền thống, và ông rất hay rao giảng đạo lý với người trong gia đình, họ hàng. Mình cũng đã nói với ông về việc phụ giúp mẹ để bà đỡ buồn, đỡ tủi thân, nhưng rồi dăm bữa nửa tháng đâu cũng lại vào đấy.
Mình cũng nhiều lần nói với mẹ, rằng nếu bà cảm thấy sống không sống được với ông nữa, thì có thể đường ai nấy đi, mình cũng đã đi làm và có thu nhập nên mẹ không cần phải quá bận tâm. Nhưng mẹ nói, mẹ sợ hàng xóm nói ra nói vào, rằng đã 60 hơn rồi còn lục đục chia tay...
Bởi mẹ sợ hàng xóm nói ra nói vào nên làm mình lo hơn...
Mình là con một, trong mắt hàng xóm láng giềng, mình là một đứa ngoan ngoãn lễ phép, ăn học tới nơi tới chốn, có công việc thu nhập tương đối...
Nhưng mình là gay...
Mình không dám nghĩ tới cái ngày mà mình nói với mẹ, mẹ sẽ như thế nào nữa... Mình cảm thấy mình là một đứa con bất hiếu, dạo này mình còn có những ý nghĩ rất tệ hại, kể cả việc mình sẽ ngủ mãi mãi, không thức dậy vào sáng hôm sau. Mình đã lên mạng và tìm hiểu về những người mẹ có con tuwjtuwj, và những người mẹ này đã sống phần đời còn lại trong đau khổ và tuyệt vọng. Nghĩ tới mẹ mà mình nước mắt cứ chảy dài, và mình cảm thấy quyết định kết thúc sự sống là một quyết định quá ích kỷ, và gây một cú sốc vĩnh viễn cho người ở lại. Mình hoang mang quá... mình không biết mình nên làm gì.
Dạo gần đây mình cũng không còn tìm thấy động lực để phấn đấu trong công việc và cuộc sống nữa, sáng nào mình cũng thức dậy với tâm trạng chán nản và mệt mỏi, mình không biết mình đang cố gắng, đang phấn đấu vì điều gì... Người khác họ có gia đình, họ phấn đấu vì vợ chồng con cái, còn mình... mình cố gắng vì điều gì đây?