
Sign up to save your podcasts
Or


Mình có một thằng bạn người Indo, quen qua Dota. Hai thằng cả năm mới chat với nhau một lần, cập nhật tình hình cuộc sống các kiểu. Lần nào cũng như lần nào, mỗi lần hỏi dạo này mày thế nào, thì nó đều bảo dạo này tao trầm cảm lắm mày ạ. Trầm cảm từ khi còn sinh viên, tới khi đi tìm việc, tới tận đi làm mấy chỗ, đến giờ sắp lấy vợ rồi vẫn hay trầm cảm.
Chuyện cũng chả có gì đáng nói nếu thằng này không chụp ảnh đẹp đến thế. Ảnh nó chụp đẹp tan chảy, đẹp rụng rời, đẹp nao lòng. Kỳ quái là, càng stress nó chụp ảnh càng đẹp. Chả hiểu luôn. Mấy lần rồi, hôm qua chat với mình than thở, hôm sau lại đi lên núi xuống biển, vác về một đống ảnh đẹp.
Thế là mình quyết định nói chuyện hơi deep một tí với nó về việc này.
- Mày nghĩ tại sao những lúc điên khùng thế này lại khiến ảnh mày chụp có vẻ đẹp hơn nhỉ?
- Tao không rõ. Nhưng tao biết rằng stress là lúc tao muốn chụp ảnh nhất…
- Tao mà trầm cảm là chỉ muốn nằm vật ra thôi :))
- Tuỳ mỗi người, tao mà nằm là tao chết luôn đấy
- Ừ, hay nhỉ
- Ừ, nhiều khi tao thấy như có một lực đẩy vô hình nào đấy, vực tao dậy, nhét máy ảnh vào tay tao, đập vào lồng ngực tao, gào lên là “Chụp đi, nhấn nút đi”.
- Haha. Thật luôn?
- Thật, kiểu như bị ma nhập ấy mày. Tao không cưỡng lại được luôn, tao thử rồi, mất sức như quay tay 7 ngày liên tục ấy. Thế là tao cứ thả cho mấy bức ảnh hiện ra.
- Thế mày có đỡ không?
- Không, stress thì vẫn stress, nhưng tao thấy được giải thoát mày ạ.
- Thế á?
- Kiểu như là, nhiệm vụ của nó đến là để bắt tao đi chụp ấy, chụp xong thì nó chả còn ý nghĩa gì nữa.
- Hay thế.
- Uhm, tao cũng không hiểu…
Mình cũng không hiểu lắm cơ chế đấy hoạt động như thế nào, cái lực đẩy đằng sau cơn stress và mấy tấm ảnh đẹp kia gọi tên là gì. Mà cũng chả cần hiểu. Mình chỉ có thêm một góc nhìn mới về trầm cảm, về khổ đau. Rằng, đôi khi, nó đến không phải để hành hạ chúng ta, không phải để bắt chúng ta nằm bẹp trên giường. Đôi khi nó đến để lôi ra vẻ đẹp đang nằm đâu đấy trong đôi bàn tay, trong lồng ngực, trong trái tim mỗi người. Nó gõ cửa, nó đập cửa, nó phá nát cửa… chỉ để bạn thả vẻ đẹp của mình ra.
Thả Nó Ra Điiiii!
Từ đây dòng này trở đi là suy diễn của mình:
Mình đoán là cuộc sống có cách tự cân bằng của riêng nó. Mỗi khi đau khổ, chúng ta cuộc sống này thật tồi tệ và xấu xí, kiểu gì cuộc sống cũng tìm cách chứng mình điều ngược lại. Một dạng phản lực. Phản lực bảo là: tao là cuộc sống đây, và tao không hề xấu như suy nghĩ lúc này của mày bảo đâu. Không tin à? Thế là nó đập hết cái này hết cái nọ để lôi ra được một vẻ đẹp nào đó bên trong chúng ta, tìm ẩn nhưng vô cùng quý giá, nấp kỹ nhưng lại rất chói chang. Phản lực bảo là: đấy, thấy chưa, mày biết chụp ảnh đẹp, mày biết nấu ăn ngon, mày biết làm thơ, mày biết hôn, mày biết pha cafe, mày biết làm tình… đẹp thế còn gì. Phản lực bảo là: mày rất đẹp, rất tuyệt vời.
Viết đến đây tự dưng thấy cảm động, ngày xưa cũng nhờ trầm cảm mà mình tìm đến Trong Suốt, tham gia vào nhóm trầm cảm, trưởng thành lên sau từng đợt stress rồi bỗng đến một ngày không còn sợ trầm cảm nữa. Nhìn lại thực sự thấy mọi thứ thật đẹp, mình đã có một hành trình đẹp và bản thân mình cũng rất đẹp.
-
Văn Cát
Nhạc: Enrico Altavilla
#trongsuot #tramcamlamotmonqua
By Trong SuốtMình có một thằng bạn người Indo, quen qua Dota. Hai thằng cả năm mới chat với nhau một lần, cập nhật tình hình cuộc sống các kiểu. Lần nào cũng như lần nào, mỗi lần hỏi dạo này mày thế nào, thì nó đều bảo dạo này tao trầm cảm lắm mày ạ. Trầm cảm từ khi còn sinh viên, tới khi đi tìm việc, tới tận đi làm mấy chỗ, đến giờ sắp lấy vợ rồi vẫn hay trầm cảm.
Chuyện cũng chả có gì đáng nói nếu thằng này không chụp ảnh đẹp đến thế. Ảnh nó chụp đẹp tan chảy, đẹp rụng rời, đẹp nao lòng. Kỳ quái là, càng stress nó chụp ảnh càng đẹp. Chả hiểu luôn. Mấy lần rồi, hôm qua chat với mình than thở, hôm sau lại đi lên núi xuống biển, vác về một đống ảnh đẹp.
Thế là mình quyết định nói chuyện hơi deep một tí với nó về việc này.
- Mày nghĩ tại sao những lúc điên khùng thế này lại khiến ảnh mày chụp có vẻ đẹp hơn nhỉ?
- Tao không rõ. Nhưng tao biết rằng stress là lúc tao muốn chụp ảnh nhất…
- Tao mà trầm cảm là chỉ muốn nằm vật ra thôi :))
- Tuỳ mỗi người, tao mà nằm là tao chết luôn đấy
- Ừ, hay nhỉ
- Ừ, nhiều khi tao thấy như có một lực đẩy vô hình nào đấy, vực tao dậy, nhét máy ảnh vào tay tao, đập vào lồng ngực tao, gào lên là “Chụp đi, nhấn nút đi”.
- Haha. Thật luôn?
- Thật, kiểu như bị ma nhập ấy mày. Tao không cưỡng lại được luôn, tao thử rồi, mất sức như quay tay 7 ngày liên tục ấy. Thế là tao cứ thả cho mấy bức ảnh hiện ra.
- Thế mày có đỡ không?
- Không, stress thì vẫn stress, nhưng tao thấy được giải thoát mày ạ.
- Thế á?
- Kiểu như là, nhiệm vụ của nó đến là để bắt tao đi chụp ấy, chụp xong thì nó chả còn ý nghĩa gì nữa.
- Hay thế.
- Uhm, tao cũng không hiểu…
Mình cũng không hiểu lắm cơ chế đấy hoạt động như thế nào, cái lực đẩy đằng sau cơn stress và mấy tấm ảnh đẹp kia gọi tên là gì. Mà cũng chả cần hiểu. Mình chỉ có thêm một góc nhìn mới về trầm cảm, về khổ đau. Rằng, đôi khi, nó đến không phải để hành hạ chúng ta, không phải để bắt chúng ta nằm bẹp trên giường. Đôi khi nó đến để lôi ra vẻ đẹp đang nằm đâu đấy trong đôi bàn tay, trong lồng ngực, trong trái tim mỗi người. Nó gõ cửa, nó đập cửa, nó phá nát cửa… chỉ để bạn thả vẻ đẹp của mình ra.
Thả Nó Ra Điiiii!
Từ đây dòng này trở đi là suy diễn của mình:
Mình đoán là cuộc sống có cách tự cân bằng của riêng nó. Mỗi khi đau khổ, chúng ta cuộc sống này thật tồi tệ và xấu xí, kiểu gì cuộc sống cũng tìm cách chứng mình điều ngược lại. Một dạng phản lực. Phản lực bảo là: tao là cuộc sống đây, và tao không hề xấu như suy nghĩ lúc này của mày bảo đâu. Không tin à? Thế là nó đập hết cái này hết cái nọ để lôi ra được một vẻ đẹp nào đó bên trong chúng ta, tìm ẩn nhưng vô cùng quý giá, nấp kỹ nhưng lại rất chói chang. Phản lực bảo là: đấy, thấy chưa, mày biết chụp ảnh đẹp, mày biết nấu ăn ngon, mày biết làm thơ, mày biết hôn, mày biết pha cafe, mày biết làm tình… đẹp thế còn gì. Phản lực bảo là: mày rất đẹp, rất tuyệt vời.
Viết đến đây tự dưng thấy cảm động, ngày xưa cũng nhờ trầm cảm mà mình tìm đến Trong Suốt, tham gia vào nhóm trầm cảm, trưởng thành lên sau từng đợt stress rồi bỗng đến một ngày không còn sợ trầm cảm nữa. Nhìn lại thực sự thấy mọi thứ thật đẹp, mình đã có một hành trình đẹp và bản thân mình cũng rất đẹp.
-
Văn Cát
Nhạc: Enrico Altavilla
#trongsuot #tramcamlamotmonqua