
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Nắng
Chào thầy ạ!
Em năm nay 21 tuổi. Em gần đây gần như bị stress nhiều về chuyện gia đình mình ạ
Bố mẹ em ly hôn năm em học cấp 2, em còn một chị gái.
Bố e là một người nghiện rượu, chuyện lúc còn nhỏ em cũng không nhớ rõ chỉ biết lúc bố mẹ ly hôn em với chị gái đều ở với mẹ. Mẹ em đi nước ngoài về, tài sản để lại hết cho bố, chỉ dắt hai chị em em đi đến nhà ngoại ở nhờ, lúc toà chia mỗi người nuôi một đứa con, em được phân ở với bố, mẹ em khóc nhiều lắm sợ em khổ, bảo em cứ ở lại với mẹ, đừng về. Lúc đấy vì xa cách nhiều năm em nhớ e vẫn thích bố hơn nhưng sau em vẫn quyết định theo mẹ, bố em được quyền nuôi em nhưng e nhớ bố vẫn là người chở em ra nhà ngoại nhẹ nhàng bảo bố sợ chị em xa nhau buồn nên cho em về ở với chị gái cho vui.
Sau đó người nuôi nấng hai chị em em vẫn là mẹ, bố em suốt bao năm không hề trợ cấp gì hết. Uống rượu nhiều sức khoẻ ngày càng sa sút, xưa còn sức khoẻ còn đi làm đủ ăn nay sức khoẻ càng ngày càng yếu ,dần dần chẳng còn đi làm nữa
Chị em em học xong cấp ba đều đi nước ngoài, em đi du học theo hệ vừa học vừa làm, kiếm tiền cũng chỉ đủ em sinh hoạt, thỉnh thoảng có kiếm được nhiều tiền hơn em cũng gửi về cho bố một ít tầm một hai triệu
Gần đây sức khoẻ xuống cấp trầm trọng, em về nước và chăm sóc cho bố
Em gần đây trách móc rất nhiều, chán nản, bất lực, tiền không có, cũng k muốn chăm sóc cho bố nữa. Nhưng từ hàng xóm cho đến họ hàng bên nội, e có cảm giác họ đang thầm trách em vậy. Nhìn bố ốm yếu gầy guộc lại chẳng có ai chăm sóc dường như ai cũng bảo chị em em vô trách nhiệm
Em vừa về đến nơi nhà, mệt mỏi nhưng bố vẫn bảo em xuống ở dưới viện chăm luôn cho bố. Cảm giác đến bây giờ ông ấy vẫn chẳng thương e một tí nào
Em muốn hỏi là liệu bọn em chỉ gửi tiền thôi rồi không về nữa liệu có quá đáng lắm không? Nhưng một phần bố em cũng yếu thật em cũng không nỡ không chăm sóc, nhưng em cũng mệt lắm ạ, rối rắm chả biết làm sao
Chữ hiếu phải làm sao cho tròn đây ạ? Ai cũng bảo đừng chấp người say hay hiện tại bố đã như thế nhắc chuyện cũ cũng không sửa được, suốt bao năm em cũng không trách ông ấy nhiều, nhueng gần đây dường như mọi thứ đều mệt mỏi dần em cũng không còn có thể rộng lượng được như trước nữa, cả ngày chỉ biết than trách, nhueng nhìn lại bố, thật sự giờ trách cũng không trách nổi, mà nếu ông ấy có hối hận cũng chả giải quyết được gì nữa.
Nhiều lúc muốn bỏ đi cho xong nhưng e biết cũng chả thanh thản sống nổi
Nhưng thật sự mệt lắm ạ, chả biết tự bao giờ từ mệt em lại nói nhiều đến thế
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Nắng
Chào thầy ạ!
Em năm nay 21 tuổi. Em gần đây gần như bị stress nhiều về chuyện gia đình mình ạ
Bố mẹ em ly hôn năm em học cấp 2, em còn một chị gái.
Bố e là một người nghiện rượu, chuyện lúc còn nhỏ em cũng không nhớ rõ chỉ biết lúc bố mẹ ly hôn em với chị gái đều ở với mẹ. Mẹ em đi nước ngoài về, tài sản để lại hết cho bố, chỉ dắt hai chị em em đi đến nhà ngoại ở nhờ, lúc toà chia mỗi người nuôi một đứa con, em được phân ở với bố, mẹ em khóc nhiều lắm sợ em khổ, bảo em cứ ở lại với mẹ, đừng về. Lúc đấy vì xa cách nhiều năm em nhớ e vẫn thích bố hơn nhưng sau em vẫn quyết định theo mẹ, bố em được quyền nuôi em nhưng e nhớ bố vẫn là người chở em ra nhà ngoại nhẹ nhàng bảo bố sợ chị em xa nhau buồn nên cho em về ở với chị gái cho vui.
Sau đó người nuôi nấng hai chị em em vẫn là mẹ, bố em suốt bao năm không hề trợ cấp gì hết. Uống rượu nhiều sức khoẻ ngày càng sa sút, xưa còn sức khoẻ còn đi làm đủ ăn nay sức khoẻ càng ngày càng yếu ,dần dần chẳng còn đi làm nữa
Chị em em học xong cấp ba đều đi nước ngoài, em đi du học theo hệ vừa học vừa làm, kiếm tiền cũng chỉ đủ em sinh hoạt, thỉnh thoảng có kiếm được nhiều tiền hơn em cũng gửi về cho bố một ít tầm một hai triệu
Gần đây sức khoẻ xuống cấp trầm trọng, em về nước và chăm sóc cho bố
Em gần đây trách móc rất nhiều, chán nản, bất lực, tiền không có, cũng k muốn chăm sóc cho bố nữa. Nhưng từ hàng xóm cho đến họ hàng bên nội, e có cảm giác họ đang thầm trách em vậy. Nhìn bố ốm yếu gầy guộc lại chẳng có ai chăm sóc dường như ai cũng bảo chị em em vô trách nhiệm
Em vừa về đến nơi nhà, mệt mỏi nhưng bố vẫn bảo em xuống ở dưới viện chăm luôn cho bố. Cảm giác đến bây giờ ông ấy vẫn chẳng thương e một tí nào
Em muốn hỏi là liệu bọn em chỉ gửi tiền thôi rồi không về nữa liệu có quá đáng lắm không? Nhưng một phần bố em cũng yếu thật em cũng không nỡ không chăm sóc, nhưng em cũng mệt lắm ạ, rối rắm chả biết làm sao
Chữ hiếu phải làm sao cho tròn đây ạ? Ai cũng bảo đừng chấp người say hay hiện tại bố đã như thế nhắc chuyện cũ cũng không sửa được, suốt bao năm em cũng không trách ông ấy nhiều, nhueng gần đây dường như mọi thứ đều mệt mỏi dần em cũng không còn có thể rộng lượng được như trước nữa, cả ngày chỉ biết than trách, nhueng nhìn lại bố, thật sự giờ trách cũng không trách nổi, mà nếu ông ấy có hối hận cũng chả giải quyết được gì nữa.
Nhiều lúc muốn bỏ đi cho xong nhưng e biết cũng chả thanh thản sống nổi
Nhưng thật sự mệt lắm ạ, chả biết tự bao giờ từ mệt em lại nói nhiều đến thế