
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Châu
Con 21 tuổi, hai năm trước con đã bỏ học, gia đình của con buồn và trách con nhiều lắm, mọi người đã hi vọng rất nhiều ở con. Giờ con vẫn chưa tìm được một con đường nào cho mình hết, con đang dạy gia sư để có thêm thu nhập, con đã từng tìm hiểu, học qua nhiều ngành nghề lắm mà sao con càng tìm hiểu vô thì con cứ thấy những cái “mặt tối” của nó, nên cuối cùng con vẫn đứng yên tại chỗ.
Con cũng đã thử nhìn những cái “tốt đẹp” của nó nhưng mà con vẫn chưa thấy được cái con đường mà mình sẽ dành tận tâm tận lực, dốc hết tâm huyết để đi nơi đó. Con ước gì bây giờ ngủ một giấc rồi mai mình tỉnh dậy, mình sẽ ngây thơ như thời còn đi học, càng biết ít chừng nào để càng nhẹ lòng đi một chút, càng tìm hiểu nhiều thứ, đứng giữa nhiều con đường, nhiều sự lựa chọn, quá nhiều thông tin, con rối lắm, giống như đứng giữa một khu rừng. Con đã từng rất tự tin về khả năng của mình, nhưng mà bây giờ nhìn lại, bạn bè của mình sắp ra trường có công việc, đứa thì đã có gia đình, còn mình thì vẫn chưa bước đi được bước nào, vẫn ở nhà ăn bám.
Trong lòng con, vẫn luôn tâm đắc một câu “Đã sanh ra là người, phải để lại công gì với non sông” đó là ước mơ của con, nhìn lại thì mình chưa đủ nguồn lực để làm được điều gì hết, người ta nói con là suy nghĩ viển vông, lo cơm áo gạo tiền còn chưa xong, con biết nhiều thứ mà cuối cùng thành ra chẳng biết một cái gì hết, học nhiều thứ mà thành ra không xong một thứ nào hết, kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp cái gì cũng không có, chỉ biết sống trong sự bao bọc của gia đình.
Con cám ơn Người nhiều lắm, đã đọc những lời này của con, chúc Người những điều tốt lành.
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Châu
Con 21 tuổi, hai năm trước con đã bỏ học, gia đình của con buồn và trách con nhiều lắm, mọi người đã hi vọng rất nhiều ở con. Giờ con vẫn chưa tìm được một con đường nào cho mình hết, con đang dạy gia sư để có thêm thu nhập, con đã từng tìm hiểu, học qua nhiều ngành nghề lắm mà sao con càng tìm hiểu vô thì con cứ thấy những cái “mặt tối” của nó, nên cuối cùng con vẫn đứng yên tại chỗ.
Con cũng đã thử nhìn những cái “tốt đẹp” của nó nhưng mà con vẫn chưa thấy được cái con đường mà mình sẽ dành tận tâm tận lực, dốc hết tâm huyết để đi nơi đó. Con ước gì bây giờ ngủ một giấc rồi mai mình tỉnh dậy, mình sẽ ngây thơ như thời còn đi học, càng biết ít chừng nào để càng nhẹ lòng đi một chút, càng tìm hiểu nhiều thứ, đứng giữa nhiều con đường, nhiều sự lựa chọn, quá nhiều thông tin, con rối lắm, giống như đứng giữa một khu rừng. Con đã từng rất tự tin về khả năng của mình, nhưng mà bây giờ nhìn lại, bạn bè của mình sắp ra trường có công việc, đứa thì đã có gia đình, còn mình thì vẫn chưa bước đi được bước nào, vẫn ở nhà ăn bám.
Trong lòng con, vẫn luôn tâm đắc một câu “Đã sanh ra là người, phải để lại công gì với non sông” đó là ước mơ của con, nhìn lại thì mình chưa đủ nguồn lực để làm được điều gì hết, người ta nói con là suy nghĩ viển vông, lo cơm áo gạo tiền còn chưa xong, con biết nhiều thứ mà cuối cùng thành ra chẳng biết một cái gì hết, học nhiều thứ mà thành ra không xong một thứ nào hết, kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp cái gì cũng không có, chỉ biết sống trong sự bao bọc của gia đình.
Con cám ơn Người nhiều lắm, đã đọc những lời này của con, chúc Người những điều tốt lành.