Tâm Sự Buồn Vui Web5ngay

20-9-2024


Listen Later

Send us a text

NGƯỜI GỬI:  Bầu Trời



Xin chào và mến chúc cả nhà một buổi tối dễ chịu, an lành. 

Quả thật khi phải ra đường giữa tiết trời oi ả của Sài Gòn vào lúc này mới thấm thía nỗi nhớ những cơn mưa mùa hạ và cả những làn gió lành lạnh mang theo mùi hơi đất tanh nồng kéo về khi trời xám màu mây. Vì con cũng chỉ vừa bước chân vào đại học thôi nên con xin phép mình được xưng “con”, gọi “chú” ạ. 

Con may mắn được sinh ra trong một gia đình mẫu mực, có bố mẹ đều là những phụ huynh yêu thương con mình bằng tất cả những gì họ có cùng với một người em trai đáng yêu. Nhanh quá, năm nay cậu em con đã 17 tuổi rồi. Chỉ là người em trai của con, thường bị mọi người xung quanh xem là không bình thường hay là một đứa trẻ khiếm khuyết. Từ khi em còn nhỏ đã có những dấu hiệu như là chậm nói, kém tập trung, không có bạn bè. Ngày ấy bố mẹ cho em đi khám, bác sĩ bảo em bị tự kỷ nhẹ. Cả nhà vẫn luôn ôm niềm tin là có thể khiến em hòa nhập được và chữa khỏi bệnh cho em, bố đã dạy cho em biết chơi cờ tướng và em đánh cờ rất giỏi. 


Nhưng sau đó khi em 14 tuổi, sức học của em so với các bạn cùng lớp đã có khoảng cách quá lớn, các cô giáo cũng rất ngại dạy em, em lúc đó đến trường như bị cách ly, mọi người bảo em 14 tuổi nhưng suy nghĩ chỉ như đứa bé 4 tuổi, phụ huynh những đứa trẻ khác xin giáo viên chuyển lớp vì sợ “lây bệnh” của em. 

Gia đình lại lần nữa cho em đi khám, lần này bác sĩ lại chẩn đoán em bị chậm phát triển và có đề xuất cho gia đình làm giấy chứng nhận để em có thể lên lớp, như vậy thì các giáo viên cũng bớt áp lực khi dạy. Lúc đó bố mẹ em đã tranh cãi nhiều hôm liền, mẹ em thì không muốn em trai bị tự ti với bạn bè, bố thì sợ em không lên lớp được. Cuối cùng thì bố mẹ vẫn quyết định xin giấy chẩn đoán. 

Nhưng cũng từ đó em ấy bắt đầu có thái độ bất cần khi đi học, có lần con thấy em lẩm bẩm một mình rằng “để giấy trắng cũng được điểm cao”, rồi khi lên lớp có khi em bỏ đi lang thang chứ không vào phòng học. Con chỉ hơn em 2 tuổi nên từ khi hai chị em còn nhỏ đã ngồi học cùng nhau, con đã từng thấy em cố gắng để học bảng cửu chương như thế nào, có những bài con phải giảng cho em với thời gian gấp 10, 20 lần người khác nhưng rồi em cũng hiểu, chỉ là em sẽ rất dễ quên, nhưng lúc đó con vẫn còn nhìn thấy sự nỗ lực ở em chứ không phải buông xuôi như lúc này.

Đến năm em lên cấp 3 một tia hy vọng đã đến với gia đình, mẹ đã tìm thấy một ngôi trường nội trú ở Q12 thường thu nhận những đứa trẻ ngỗ nghịch, cá biệt và đào tạo những đứa trẻ đó thành ngoan ngoãn, trường không tập trung quá nhiều vào dạy văn hóa mà tập trung vào các môn thể thao, năng khiếu. Dường như đó là môi trường rất phù hợp với em trai con, chỉ có điều với bố mẹ việc cho em trai ở nội trú và xa gia đình thật sự là một thử thách lớn. Sau cùng thì cả nhà vẫn quyết định cho em học 1 năm. 

Sau thời gian học con đã thấy em đã khá lên rất nhiều, lâu lâu cũng đã có thể giao tiếp với một vài bạn, biết cách nói ra những mong muốn của mình với thầy quản nhiệm… Nhưng cũng lúc này gia đình con lại gặp khó khăn tài chính, cộng với việc quá lo cho em trai nên bố mẹ con đang có ý định đưa em về học trường gần nhà. 

Vấn đề này đã trở thành mâu thuẫn giữa con với bố mẹ, bản thân con biết mình chưa làm ra tiền nên chưa hiểu được gánh nặng tài chính nó lớn đến thế nào, nhưng con cũng nhớ lại những lần mà em trai con đột nhiên bỏ đi, rồi cả nhà phải nháo nhác đi tìm, thật sự rất đáng sợ, nếu vài năm nữa lúc bố mẹ con lớn tuổi, chống gậy lại phải nửa đêm đi tìm em như vậy sao? Còn tiếp tục cho em ở lại trường nội trú cũng không có gì có thể đảm bảo rằng em sẽ khá hơn (ý kiến của bố mẹ).

Bài viết cũng khá dài rồi, con cám ơn chú và mọi người đã lắng nghe tâm sự của con ạ. 



...more
View all episodesView all episodes
Download on the App Store

Tâm Sự Buồn Vui Web5ngayBy web5ngay