
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Bích Loan
Con chào thầy, con chào cả nhà ạ.
Con đã từng gửi tâm sự về vấn đề Lãnh đạo rồi ạ hehe, nhưng mà nay con chia sẻ một chút về thất bại của con, và cũng mong nhận được comment của thầy.
Con là Bích Loan, con là fan cứng của thầy từ khi con học lớp 8 (đây là một điều con vô cùng tự hào luôn ^^). Nhờ thầy, mà lớn lên (con đang học đại học năm 1 rồi ạ), con trở thành người tích cực cực kì, tràn trề năng lượng (nhiều bạn bảo con bị tăng động vì thừa năng lượng quá haha), và cũng mạnh mẽ luôn, con tìm cách cho những điều con mong muốn, và cũng siêu học hỏi, con học chăm dữ lắm thầy, học cũng nhanh nữa. Và cũng nhờ đó, mà con có gia đình hạnh phúc lắm ^^, con có thằng bạn thân con quý nó như điên, con có những anh chị mentor, dù chỉ gặp online, nhưng anh chị với con siêu thân, có vấn đề gì là con hỏi anh chị liền, và con cũng hay chạy bộ hihi.
Hôm qua, con vô tình lướt qua bài viết của 1 anh làm nhân sự, anh bảo, khi anh hỏi ứng viên, anh hay hỏi câu: "Thất bại lớn nhất của bạn là gì?" vì câu hỏi đó sẽ thể hiện ý chí, và tư duy của bạn ứng viên. Con đã suy nghĩ thử, nếu mình được hỏi, mình sẽ trả lời như thế nào. Và hôm nay, con đã biết thất bại lớn nhất của mình là gì.
Con đang là Leader của 1 đội nhóm (khoảng 40 bạn), và con cực kì cống hiến cho đội nhóm của con, vì đây là lần đầu con lead 1 đội nhóm lớn vậy. Con tin vào những gì con được học (kĩ năng giao tiếp, thấu hiểu, lãnh đạo) con tin rằng con đang là Leader tốt, con tin mình cứ cố hết sức là được. Ban đầu, khi làm Leader, các bạn quý con lắm, các bạn nói:"Em muốn học hỏi chị, học hỏi sự tích cực và năng lượng của chị" (đó là khoảng 6 tháng trước).
Nhưng hôm nay (là 6 tháng sau), các bạn kêu con: "Em bắt đầu thấy chán rồi, chị không còn là người em muốn học hỏi, chị thay đổi quá nhiều á chị Loan'", "Em thấy càng ngày chị càng trở nên tiêu cực, và không còn là tấm gương em muốn học hỏi nữa".
Con đã khóc một chút, nhưng không hiểu sao con lại thấy vui và nhẹ lòng thầy ạ. Thật ra, sau đó, các bạn còn bảo con thêm câu :"Chị có thể thấy chị không bằng Leader trên đại học của chị, có thể CLB mình không tốt như dự án bên ngoài hay nổi như CLB khác trong trường, và có thể những điều đó làm cho chị thấy bất an, không tin tưởng bản thân, và tiêu cực hơn, nhưng bọn em vẫn rất thích chị, vì chị làm chính chị thôi, vì chị luôn cố gắng vì CLB, chị đừng cố gắng trở thành 1 người khác"
Thật ra, đội nhóm của con có một vấn đề rất bự, đó là mọi người không gắn kết với nhau, và kể cả con, cũng không gắn kết được với những bạn bên dưới mình, và cũng không thân, không hiểu các thành viên của mình. Chuyện tụi con nói duy nhất luôn là công việc, chứ không có chuyện gì khác. Và con cảm thấy sự nhiệt huyết với CLB này chỉ có một mình con, các bạn cứ như đang bị ép buộc vậy. Điều đó khiến con ám ảnh, con sợ các bạn không thích con, con sợ các bạn không thích CLB này, con sợ các bạn thấy con nhàm chán, và tệ. Khi nghe một bạn thành viên nói rằng cách nói chuyện nghiêm túc và tích cực của con hơi "giả trân", con đã quắn quéo lại và bị phá vỡ lòng tin từ trước đến giờ của mình. Từ đó, con đã luôn cố gắng thay đổi bản thân (vì con nghĩ rằng bản thân mình thay đổi, thì chắc mọi thứ sẽ tốt hơn), con cố gắng nói chuyện bựa hơn tí, thỉnh thoảng chửi thề (cho teen giống tụi trẻ). Và con cũng cực kì nhạy cảm khi các bạn seen tin nhắn mà ko phản hồi, vì con cảm thấy mình tệ, mình nói chuyện nhạt, thấy mình nói mấy cái như phát triển bản thân, mọi người sẽ né xa
mình, và CLB sẽ tệ hơn. Con mệt mỏi và suy nghĩ nhiều nhiều lắm thầy.
Và từ lúc có những suy nghĩ như vậy, con không còn nói những lời tích cực, cổ vũ nhiều nữa. Con cũng hết tin bản thân, thấy bản thân khôn
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Bích Loan
Con chào thầy, con chào cả nhà ạ.
Con đã từng gửi tâm sự về vấn đề Lãnh đạo rồi ạ hehe, nhưng mà nay con chia sẻ một chút về thất bại của con, và cũng mong nhận được comment của thầy.
Con là Bích Loan, con là fan cứng của thầy từ khi con học lớp 8 (đây là một điều con vô cùng tự hào luôn ^^). Nhờ thầy, mà lớn lên (con đang học đại học năm 1 rồi ạ), con trở thành người tích cực cực kì, tràn trề năng lượng (nhiều bạn bảo con bị tăng động vì thừa năng lượng quá haha), và cũng mạnh mẽ luôn, con tìm cách cho những điều con mong muốn, và cũng siêu học hỏi, con học chăm dữ lắm thầy, học cũng nhanh nữa. Và cũng nhờ đó, mà con có gia đình hạnh phúc lắm ^^, con có thằng bạn thân con quý nó như điên, con có những anh chị mentor, dù chỉ gặp online, nhưng anh chị với con siêu thân, có vấn đề gì là con hỏi anh chị liền, và con cũng hay chạy bộ hihi.
Hôm qua, con vô tình lướt qua bài viết của 1 anh làm nhân sự, anh bảo, khi anh hỏi ứng viên, anh hay hỏi câu: "Thất bại lớn nhất của bạn là gì?" vì câu hỏi đó sẽ thể hiện ý chí, và tư duy của bạn ứng viên. Con đã suy nghĩ thử, nếu mình được hỏi, mình sẽ trả lời như thế nào. Và hôm nay, con đã biết thất bại lớn nhất của mình là gì.
Con đang là Leader của 1 đội nhóm (khoảng 40 bạn), và con cực kì cống hiến cho đội nhóm của con, vì đây là lần đầu con lead 1 đội nhóm lớn vậy. Con tin vào những gì con được học (kĩ năng giao tiếp, thấu hiểu, lãnh đạo) con tin rằng con đang là Leader tốt, con tin mình cứ cố hết sức là được. Ban đầu, khi làm Leader, các bạn quý con lắm, các bạn nói:"Em muốn học hỏi chị, học hỏi sự tích cực và năng lượng của chị" (đó là khoảng 6 tháng trước).
Nhưng hôm nay (là 6 tháng sau), các bạn kêu con: "Em bắt đầu thấy chán rồi, chị không còn là người em muốn học hỏi, chị thay đổi quá nhiều á chị Loan'", "Em thấy càng ngày chị càng trở nên tiêu cực, và không còn là tấm gương em muốn học hỏi nữa".
Con đã khóc một chút, nhưng không hiểu sao con lại thấy vui và nhẹ lòng thầy ạ. Thật ra, sau đó, các bạn còn bảo con thêm câu :"Chị có thể thấy chị không bằng Leader trên đại học của chị, có thể CLB mình không tốt như dự án bên ngoài hay nổi như CLB khác trong trường, và có thể những điều đó làm cho chị thấy bất an, không tin tưởng bản thân, và tiêu cực hơn, nhưng bọn em vẫn rất thích chị, vì chị làm chính chị thôi, vì chị luôn cố gắng vì CLB, chị đừng cố gắng trở thành 1 người khác"
Thật ra, đội nhóm của con có một vấn đề rất bự, đó là mọi người không gắn kết với nhau, và kể cả con, cũng không gắn kết được với những bạn bên dưới mình, và cũng không thân, không hiểu các thành viên của mình. Chuyện tụi con nói duy nhất luôn là công việc, chứ không có chuyện gì khác. Và con cảm thấy sự nhiệt huyết với CLB này chỉ có một mình con, các bạn cứ như đang bị ép buộc vậy. Điều đó khiến con ám ảnh, con sợ các bạn không thích con, con sợ các bạn không thích CLB này, con sợ các bạn thấy con nhàm chán, và tệ. Khi nghe một bạn thành viên nói rằng cách nói chuyện nghiêm túc và tích cực của con hơi "giả trân", con đã quắn quéo lại và bị phá vỡ lòng tin từ trước đến giờ của mình. Từ đó, con đã luôn cố gắng thay đổi bản thân (vì con nghĩ rằng bản thân mình thay đổi, thì chắc mọi thứ sẽ tốt hơn), con cố gắng nói chuyện bựa hơn tí, thỉnh thoảng chửi thề (cho teen giống tụi trẻ). Và con cũng cực kì nhạy cảm khi các bạn seen tin nhắn mà ko phản hồi, vì con cảm thấy mình tệ, mình nói chuyện nhạt, thấy mình nói mấy cái như phát triển bản thân, mọi người sẽ né xa
mình, và CLB sẽ tệ hơn. Con mệt mỏi và suy nghĩ nhiều nhiều lắm thầy.
Và từ lúc có những suy nghĩ như vậy, con không còn nói những lời tích cực, cổ vũ nhiều nữa. Con cũng hết tin bản thân, thấy bản thân khôn