Tâm Sự Buồn Vui Web5ngay

22-05-2025


Listen Later

Send us a text

NGƯỜI GỬI: Nhộng



Chào thầy 5 và mọi người. Nói sơ qua về cái tên thì em đặt tên là nhộng để nói sơ qua về hoàn cảnh của em là muốn thành bướm.

   Không biết kể từ đâu ta,thôi thì em sẽ nói những gì em đang nghĩ trong đầu nha.

   Hồi nhỏ em sinh ra trong một gia đình đầy đủ anh chị em. Em sinh ra lúc mẹ em bị thần kinh. Và mẹ em như một đứa trẻ ấy. Không bao giờ lớn, và trong đầu mẹ em chỉ biết là 1 tuần ông ấy cho từng này tiền, mình sẽ mua từng này cháo, từng này xương. Đủ cho mình ăn qua ngày là được. Hết tiền thì đi nợ chủ quán. Đợi khi nào con cháu về cho tiền thì ta trả sau. Và không thể tỉnh táo như người bình thường được. Nên kể từ lúc đó một mình vai bố em mang vác hết trách nhiệm nuôi mẹ và 7 đứa con. 

    Em không biết cuộc sống trước khi mẹ bị như thế nào? Nhưng em nghe nói mẹ em bị thần kinh trước khi sinh em ra một năm. Và nhà em thuộc dạng khá giả. Lúc đó cung quanh làng toàn nhà tranh, nhà xây bằng vôi thì bố mẹ em đã có tiền xây nhà bằng táp lô rồi. 

   Kể từ đó cuộc sống của bố vất vả đủ bề. Do áp lực cuộc sống nên về nhà là bố cứ chửi bới mẹ. Con cái nói không nghe là quất từng roi, từng chổi. Và bố đánh rất đau. Khiến cả nhà ai cx sợ bố. Nhưng em chưa thấy bố đánh mẹ lần nào. Chỉ doạ thôi. Và em biết là bố từng rất yêu mẹ. Chỉ là mẹ tự nhiên bị vậy, bố luôn có câu cửa miệng:” trời bắt tao gánh thì tao chịu thôi chứ sao”. Cũng hay thiệt, một mình nuôi nhiều mạng như thế, mà gia đình em anh chị nào cũng siêng năng chăm chỉ. Em nghe kể là mấy anh chị em mới 5-6 tuổi là bị bắt đi cấy, đi bứt cỏ hết rồi. Chỉ có em là học xong cấp 3.

   Còn xui cái nữa là nhà đã khó khăn, em lại không uống sữa mẹ. Em đi đâu cx nghe người ta kể lại là hồi nhỏ, hàng xóm qua vạch vú cho uống cũng không uống. Nhà thì khó khăn. Nhưng pha em csữa cô gái hà lan thì em lại chịu uống. Cả nhà vs mọi ngừoi chịu thua cái nết mới sinh ra của em lun.

    Em nghĩ đến chuyện đó vừa thấy hài vừa thấy mình tệ. Lại làm khổ ba, tại lúc đó có cái ăn cái mặc là tốt rồi, nay phải mua loại sữa đắt đỏ ấy nữa. Với em còn hay bị ốm nữa cơ, bố em đi vào hà tĩnh bốc vác, làm 2 ngày dc 500 lại phải chạy về đưa em đi bệnh viện. Nhiều lần vậy lắm. 


   Chắc cuộc sống vì thế mà em ít nói chuyện được với ba, mẹ thì bị thế rồi. Mẹ không quan tâm được tôi đâu. Mẹ chỉ í thức được là ban ngày thì đi chơi, đói bụng mua gì đó ăn. Hoặc mua cháo, mua khoai về ăn thôi. Nên tôi cũng tự ý thức được là sẽ không có ai nói chuyện với mình đâu. 

   May thay, em lớn lên ở quê. Em có bạn bè của mình, chỉ trong ngõ với nhau là thân thôi. Nhưng từ nhỏ tôi đã vượt trội hẳn mấy đứa nhỏ cùng tuổi. 

Chơi trò bắn bi thì tôi chơi hay đến nỗi cả trường cấp 1 cấp 2 đều né tôi ra. Từ lúc lớp 3 rồi. Mà tôi chơi với mấy anh lớp 5. Mấy anh ấy toàn thua. Nhưng sau khi thua lại dở trò bắt nạt cướp bi của tôi. Rồi qua cấp 2 , mấy bọn cùng tuổi thì không ai dám cho chơi rồi. Tôi chơi với mấy anh lớp 9 thôi. Không hiểu sao tôi chơi cái đó hay đến nỗi mà mấy anh đều thua tôi hết. Tôi lúc nào cx ra khỏi nhà có 4-5 viên dự phòng. Mà chiều về là bịch bi. Lúc đó tôi còn bán phá giá gấp 3 lần so với tiệm. 

    Rồi qua cờ  vua, tôi cũng chơi vượt mấy đứa trong ngõ. Tôi chỉ chơi với mấy anh thanh niên 20 tuổi thôi. Mà lúc đó tôi mới lớp 7 thôi. Mấy anh nào kinh nghiệm nhiều thì đánh vs tôi 5 trận thì may ra thắng tôi 2 trận. 

    Học hành trên lớp văn hoá với giáo lý thì tôi luôn là học sinh giỏi với các tấm bằng. Bởi bố mẹ không kìm cặp tôi, tôi chỉ biết chỉ khi nào tôi có tấm bằng học giỏi, ba tôi mới vui và hài lòng. Chứ lúc đó tôi không học vì tôi muốn giỏi mà là vì muốn ba hài lòng. Tôi viết nhật kí cũng lâu rồi. Tại không biết mở lòng tâm sự với ai. Tôi ngh

...more
View all episodesView all episodes
Download on the App Store

Tâm Sự Buồn Vui Web5ngayBy web5ngay