
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Giấu tên
Chào anh và mọi người, em có một số chuyện suy nghĩ nhiều mà không có người để tâm sự.
Chuyện là em là nữ năm nay 29 tuổi, em lúc sau khi tốt nghiệp đại học có quen người bạn trai đầu tiên, sau đó tụi em có con ngoài ý muốn, nên em qua nhà ảnh ở mà ko có đám cưới cũng ko có đăng kí kết hôn (1 phần do em có giấy định cư đi mỹ nên ko thể đăng ký kết hôn được), về nhà chồng em em bị sốc do khác biệt văn hóa do em người việt, còn gia đình chồng em người hoa ở quận 5, nhà mẹ chồng ở rất chật chội và rất dơ để đồ rất nhiều, lối đi chỉ đủ để 1 người đi, em lúc đó cũng rất bơ vơ vì em nói tiếng việt còn bên chồng chỉ nói tiếng hoa, em không hiểu, em không hỏi thì họ cũng không nói cho em hiểu mọi người đang nói những gì.
Lúc đó em mang bầu hành dữ lắm, xuống ký, ói ngày đêm, ở trong môi trường lộn xộn chuột gián, em không chịu nỗi, nên hay có xích mích với chồng em, em nói chồng em ráng cố gắng dọn đi chỗ khác sạch sẽ hơn (do chỗ này chỉ ở thuê) hoặc cố gắng kiếm tiền để mua nhà, nhưng ảnh không có chịu dọn đi vì ba mẹ ảnh ở quen ở quận 5 rồi không muốn đi đâu.
Chuyện cứ như vậy tới lúc em đẻ, lúc đẻ em chỉ có ba chồng em dô phụ nhưng ba chồng em chỉ phụ sơ sơ thôi, chủ yếu do em tự chăm con và mình thôi (em đẻ mổ), mỗi ngày chồng em dô thăm chút xíu rồi về, mẹ chồng em thăm được 1 lần lúc em bé mới đẻ, lúc đó không có em (em đang trong phòng chờ hồi sức), cũng do em hồi đó được mẹ ruột thương quá nên không có làm gì nhiều nên lúc trong bệnh viện em vụng về lắm, ba chồng cũng không biết làm gì, cũng hên là các cô ở giường khác thấy vậy có phụ em, nên em cũng vượt qua được 5 ngày ở trong bệnh viện.
Sự khác biệt văn hóa ngày càng lớn khi mà về sau khi đẻ xong, do nhà chỉ có 1 lối đi vào nhà và phải đi ngang bàn thờ, em đi dô em bị mẹ chồng đẩy ra vì sợ dơ bẩn ở bàn thờ, nó làm em sốc dữ lắm, thay vì được chăm sóc em lại bị đảy đi vì sợ dơ bẩn bàn thờ, và mỗi lần em hút sữa muốn để vào tủ lạnh phải nhờ chồng và ba chồng bỏ tủ lạnh vì em không được đi ngang bàn thờ (phải đi qua bàn thờ mới tới được chỗ tủ lạnh), lúc đó cũng xảy ra mâu thuẫn rất nhiều vì chuyện này. Nhưng mà em mới đẻ con, con khó khóc đêm khóc ngày nên em không thể đi làm được. Nên em chịu đựng ở đó, mặc dù trầm cảm và có lúc muốn tự tử.
Sau 1 thời gian thì em cố gắng khuyên nhủ chồng em dọn đi, thì sau bao nhiêu nổ lực và kiên trì, mượn thêm tiền của mẹ em bên mỹ, thì vợ chồng em cuối cùng cũng mua được căn chung cư nhỏ hơn 50m2 có 2 phòng ngủ, cũng là một hành trình khó khăn và cực nhọc khi khuyên nhủ mẹ chồng dọn đi, và cũng xảy ra nhiều xích mích do mẹ chồng em không chịu đi, cũng không chịu bỏ 1 món đồ nào (những món đồ mấy chục năm trước, dù hư cũng không bỏ), cuối cùng cũng phải nhường nhịn mẹ chồng em dọn đi hết, chủ yếu là do em dọn hết do chồng em thì đi làm không dọn nhà phụ nhiều, ba mẹ chồng thì lớn tuổi.
Em tưởng là qua nhà mới sẽ tốt hơn nhưng mà lại có thêm chuyện, em muốn dạy con theo kiểu mới, nhưng mẹ chồng lại chống đối và muốn theo kiểu của mẹ, nhưng quá quắc hơn là khi con nó lớn hơn lúc 3-4 tuổi thì bé nó ham chơi biếng ăn, mẹ chồng em đút con em ăn, nó không chịu ăn thì mẹ có nói những lời em không thể chấp nhận được, như là không ăn thì cắt lưỡi, lấy dao đâm, chặt đầu, rồi con em nó cũng học theo, khi nó tức giận nó cũng nói vậy luôn, mà ba mẹ chồng em rất thích chọc cho con em tức điên mỗi ngày làm nó liên tục khóc và nói bậy mỗi ngày, em có nói nhưng mẹ trả lời là thích chọc nó vậy, không chịu dừng chọc, mỗi lần con bị sốt thì nó chưa hết bệnh đã dẫn nó đi tắm rồi, em nói quài nhưng mẹ chồng cứ nhất quyết làm do sợ người khác ẵm nó thấy nó thúi, nên em tức quá mới nói là: "Nhà dơ nhiều đồ không bỏ không dọn cho sạch mà cứ sợ người khác nói
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Giấu tên
Chào anh và mọi người, em có một số chuyện suy nghĩ nhiều mà không có người để tâm sự.
Chuyện là em là nữ năm nay 29 tuổi, em lúc sau khi tốt nghiệp đại học có quen người bạn trai đầu tiên, sau đó tụi em có con ngoài ý muốn, nên em qua nhà ảnh ở mà ko có đám cưới cũng ko có đăng kí kết hôn (1 phần do em có giấy định cư đi mỹ nên ko thể đăng ký kết hôn được), về nhà chồng em em bị sốc do khác biệt văn hóa do em người việt, còn gia đình chồng em người hoa ở quận 5, nhà mẹ chồng ở rất chật chội và rất dơ để đồ rất nhiều, lối đi chỉ đủ để 1 người đi, em lúc đó cũng rất bơ vơ vì em nói tiếng việt còn bên chồng chỉ nói tiếng hoa, em không hiểu, em không hỏi thì họ cũng không nói cho em hiểu mọi người đang nói những gì.
Lúc đó em mang bầu hành dữ lắm, xuống ký, ói ngày đêm, ở trong môi trường lộn xộn chuột gián, em không chịu nỗi, nên hay có xích mích với chồng em, em nói chồng em ráng cố gắng dọn đi chỗ khác sạch sẽ hơn (do chỗ này chỉ ở thuê) hoặc cố gắng kiếm tiền để mua nhà, nhưng ảnh không có chịu dọn đi vì ba mẹ ảnh ở quen ở quận 5 rồi không muốn đi đâu.
Chuyện cứ như vậy tới lúc em đẻ, lúc đẻ em chỉ có ba chồng em dô phụ nhưng ba chồng em chỉ phụ sơ sơ thôi, chủ yếu do em tự chăm con và mình thôi (em đẻ mổ), mỗi ngày chồng em dô thăm chút xíu rồi về, mẹ chồng em thăm được 1 lần lúc em bé mới đẻ, lúc đó không có em (em đang trong phòng chờ hồi sức), cũng do em hồi đó được mẹ ruột thương quá nên không có làm gì nhiều nên lúc trong bệnh viện em vụng về lắm, ba chồng cũng không biết làm gì, cũng hên là các cô ở giường khác thấy vậy có phụ em, nên em cũng vượt qua được 5 ngày ở trong bệnh viện.
Sự khác biệt văn hóa ngày càng lớn khi mà về sau khi đẻ xong, do nhà chỉ có 1 lối đi vào nhà và phải đi ngang bàn thờ, em đi dô em bị mẹ chồng đẩy ra vì sợ dơ bẩn ở bàn thờ, nó làm em sốc dữ lắm, thay vì được chăm sóc em lại bị đảy đi vì sợ dơ bẩn bàn thờ, và mỗi lần em hút sữa muốn để vào tủ lạnh phải nhờ chồng và ba chồng bỏ tủ lạnh vì em không được đi ngang bàn thờ (phải đi qua bàn thờ mới tới được chỗ tủ lạnh), lúc đó cũng xảy ra mâu thuẫn rất nhiều vì chuyện này. Nhưng mà em mới đẻ con, con khó khóc đêm khóc ngày nên em không thể đi làm được. Nên em chịu đựng ở đó, mặc dù trầm cảm và có lúc muốn tự tử.
Sau 1 thời gian thì em cố gắng khuyên nhủ chồng em dọn đi, thì sau bao nhiêu nổ lực và kiên trì, mượn thêm tiền của mẹ em bên mỹ, thì vợ chồng em cuối cùng cũng mua được căn chung cư nhỏ hơn 50m2 có 2 phòng ngủ, cũng là một hành trình khó khăn và cực nhọc khi khuyên nhủ mẹ chồng dọn đi, và cũng xảy ra nhiều xích mích do mẹ chồng em không chịu đi, cũng không chịu bỏ 1 món đồ nào (những món đồ mấy chục năm trước, dù hư cũng không bỏ), cuối cùng cũng phải nhường nhịn mẹ chồng em dọn đi hết, chủ yếu là do em dọn hết do chồng em thì đi làm không dọn nhà phụ nhiều, ba mẹ chồng thì lớn tuổi.
Em tưởng là qua nhà mới sẽ tốt hơn nhưng mà lại có thêm chuyện, em muốn dạy con theo kiểu mới, nhưng mẹ chồng lại chống đối và muốn theo kiểu của mẹ, nhưng quá quắc hơn là khi con nó lớn hơn lúc 3-4 tuổi thì bé nó ham chơi biếng ăn, mẹ chồng em đút con em ăn, nó không chịu ăn thì mẹ có nói những lời em không thể chấp nhận được, như là không ăn thì cắt lưỡi, lấy dao đâm, chặt đầu, rồi con em nó cũng học theo, khi nó tức giận nó cũng nói vậy luôn, mà ba mẹ chồng em rất thích chọc cho con em tức điên mỗi ngày làm nó liên tục khóc và nói bậy mỗi ngày, em có nói nhưng mẹ trả lời là thích chọc nó vậy, không chịu dừng chọc, mỗi lần con bị sốt thì nó chưa hết bệnh đã dẫn nó đi tắm rồi, em nói quài nhưng mẹ chồng cứ nhất quyết làm do sợ người khác ẵm nó thấy nó thúi, nên em tức quá mới nói là: "Nhà dơ nhiều đồ không bỏ không dọn cho sạch mà cứ sợ người khác nói