
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Tâm
Chào Thầy và đại gia đình W5N!
Em là con út trong gia đình 9 anh chị em, từ nhỏ em đã nhận ra ba mẹ mình còn lớn tuổi hơn cả ông bà của tụi bạn (ba mẹ em đều sinh năm 1937) nên em rất sợ ngày ba mẹ bỏ em đi. Từ đó em cực kỳ quý từng ngày được ở gần ba mẹ. Bắt đầu lớp 10 em đã xa nhà đi học rồi đi làm nên càng quý từng giờ từng phút ở bên ba mẹ đặc biệt là ba.
Tuổi thơ em đã khá cơ cực nhưng chưa từng cảm thấy mình thiệt thòi hay khổ sở gì cả mà còn thấy vui. Có lẽ vì thấy ba mẹ già và cực khổ nên đã rèn cho em tính độc lập. Sau khi ba em mất (idol lớn nhất cuộc đời em), em dành hết quan tâm cho mẹ. Một đứa con gái tay trắng cố gắng vươn lên trong cuộc sống này quả thật không dễ dàng gì nhưng em đều rất biết ơn những khó khăn và nỗi đau cuộc đời mà mình đã may mắn có được. Có thể nói những nỗi đau lớn nhất của một đời người em đã trải qua gần hết. Khó khăn nào mà em chưa từng vượt qua chứ. Và em cũng đã có một số thành tựu trong công việc. Em thấy mình hạnh phúc.
Nhưng từ khi nhận ra dù đông anh em, sự vô tâm của các anh đối với ba mẹ (mặc dù bản thân họ và người ngoài đều cho rằng họ đã “có hiếu” lắm rồi) trong lòng em luôn có một nỗi buồn man mác không thoát ra được.
Em thấy (đã phân tích rất sâu sắc) điểm tốt và xấu của từng người trong gia đình. Cố gắng nhìn đều tốt trong họ để xoa dịu lòng mình nhưng em vẫn đau đáu nỗi đau anh em bất hoà, ai cũng cho rằng mình là người chịu thiệt thòi và hy sinh cho gia đình, nhưng không ai thấy phần mình hưởng lợi. Các anh ai cũng giàu có, khá giả nhưng họ đều chỉ nghĩ là nhờ công sức của họ chứ không phải là sự vun đắp của ba mẹ. Em thì sinh sau, đẻ muộn cũng không có tiếng nói trong gia đình mà cũng chẳng buồn nói vì biết là không thay đổi được gì. Chỉ cố gắng sống tốt phần của mình. Ai còn chút lương tâm, ý thức thì tự thấy không thì thôi.
Nhưng điều em đau nhất là nỗi thất vọng bản thân. Dù nhiều năm nay em đã đoán trước được mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng này. Em biết rằng nếu em không cố gắng thì mẹ em không được chăm sóc tốt. Trên đời này nếu muốn chăm sóc mẹ như ý muốn của mình thì em không thể dựa vào ai khác ngoài bản thân nhưng… Vì nhiều lý do, em không thuê người chăm sóc mẹ em được. Em cũng muốn rước mẹ em về nhà em để chăm sóc nhưng cũng rất khó (mẹ em đang ở nhà bên quê và sống với vợ chồng anh trai). Phần tiền và tài sản dưỡng già của mẹ em còn rất nhiều nhưng mẹ lại không được chăm sóc tốt em cảm thấy rất uất hận. Vì thế em đã nghỉ việc để có nhiều thời gian về chăm sóc mẹ, nhưng 1 tuần em cũng chỉ chăm sóc mẹ được 3-4 ngày. Những ngày không tận tay chăm sóc được em đều rất xót mẹ. Nhìn bề ngoài thì mẹ em được chăm sóc tốt lắm rồi. Nhưng chỉ có em và 3 chị gái xót mẹ, các chị khác lâu lâu mới về được 1 ngày, ai cũng có công việc và gia đình riêng.
Trách người khác đề làm gì, em chỉ trách bản thân mình. Em nghĩ đến nhiều phương án để chăm mẹ tốt hơn, không có phương án vẹn toàn. Chỉ có thể tranh thủ tuần về nhiều nhất có thể, về được nhiều thì em yên tâm mẹ nhưng cũng phải chịu đựng rất nhiều bức bối từ gia đình anh trai. Nhưng em lại chưa có phương án nào tốt hơn.
Từ nhỏ dù có chuyện gì, em đều vượt qua và thích cái cảm giác sau khi vượt qua được khó khăn. Mỗi lúc mệt mỏi hay xuống tinh thần thì động lực của em là ba mẹ, em nghĩ mình sẽ vượt qua được hết thôi. Em cũng chưa từng dựa dẫm vào bất cứ ai hay cầu xin vào trời phật. Nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện gia đình, nhiều lúc em lại thấy tủi thân vô cùng. Nhìn nhiều gia đình anh em vui vẻ hoà thuận em lại rất thèm.
Em luôn cảm thấy dằn vặt bản thân sao không chăm mẹ được tốt hơn. Một mặt em cảm thấy mình đã cố gắng hết khả năng rồi, nhưng thâm tâm em vẫn cảm thấy em ích kỷ. Vì nghĩ gần, nghĩ xa cho bản thân nên mới vậy. Rồi lại nghĩ mình có quyền ng
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Tâm
Chào Thầy và đại gia đình W5N!
Em là con út trong gia đình 9 anh chị em, từ nhỏ em đã nhận ra ba mẹ mình còn lớn tuổi hơn cả ông bà của tụi bạn (ba mẹ em đều sinh năm 1937) nên em rất sợ ngày ba mẹ bỏ em đi. Từ đó em cực kỳ quý từng ngày được ở gần ba mẹ. Bắt đầu lớp 10 em đã xa nhà đi học rồi đi làm nên càng quý từng giờ từng phút ở bên ba mẹ đặc biệt là ba.
Tuổi thơ em đã khá cơ cực nhưng chưa từng cảm thấy mình thiệt thòi hay khổ sở gì cả mà còn thấy vui. Có lẽ vì thấy ba mẹ già và cực khổ nên đã rèn cho em tính độc lập. Sau khi ba em mất (idol lớn nhất cuộc đời em), em dành hết quan tâm cho mẹ. Một đứa con gái tay trắng cố gắng vươn lên trong cuộc sống này quả thật không dễ dàng gì nhưng em đều rất biết ơn những khó khăn và nỗi đau cuộc đời mà mình đã may mắn có được. Có thể nói những nỗi đau lớn nhất của một đời người em đã trải qua gần hết. Khó khăn nào mà em chưa từng vượt qua chứ. Và em cũng đã có một số thành tựu trong công việc. Em thấy mình hạnh phúc.
Nhưng từ khi nhận ra dù đông anh em, sự vô tâm của các anh đối với ba mẹ (mặc dù bản thân họ và người ngoài đều cho rằng họ đã “có hiếu” lắm rồi) trong lòng em luôn có một nỗi buồn man mác không thoát ra được.
Em thấy (đã phân tích rất sâu sắc) điểm tốt và xấu của từng người trong gia đình. Cố gắng nhìn đều tốt trong họ để xoa dịu lòng mình nhưng em vẫn đau đáu nỗi đau anh em bất hoà, ai cũng cho rằng mình là người chịu thiệt thòi và hy sinh cho gia đình, nhưng không ai thấy phần mình hưởng lợi. Các anh ai cũng giàu có, khá giả nhưng họ đều chỉ nghĩ là nhờ công sức của họ chứ không phải là sự vun đắp của ba mẹ. Em thì sinh sau, đẻ muộn cũng không có tiếng nói trong gia đình mà cũng chẳng buồn nói vì biết là không thay đổi được gì. Chỉ cố gắng sống tốt phần của mình. Ai còn chút lương tâm, ý thức thì tự thấy không thì thôi.
Nhưng điều em đau nhất là nỗi thất vọng bản thân. Dù nhiều năm nay em đã đoán trước được mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng này. Em biết rằng nếu em không cố gắng thì mẹ em không được chăm sóc tốt. Trên đời này nếu muốn chăm sóc mẹ như ý muốn của mình thì em không thể dựa vào ai khác ngoài bản thân nhưng… Vì nhiều lý do, em không thuê người chăm sóc mẹ em được. Em cũng muốn rước mẹ em về nhà em để chăm sóc nhưng cũng rất khó (mẹ em đang ở nhà bên quê và sống với vợ chồng anh trai). Phần tiền và tài sản dưỡng già của mẹ em còn rất nhiều nhưng mẹ lại không được chăm sóc tốt em cảm thấy rất uất hận. Vì thế em đã nghỉ việc để có nhiều thời gian về chăm sóc mẹ, nhưng 1 tuần em cũng chỉ chăm sóc mẹ được 3-4 ngày. Những ngày không tận tay chăm sóc được em đều rất xót mẹ. Nhìn bề ngoài thì mẹ em được chăm sóc tốt lắm rồi. Nhưng chỉ có em và 3 chị gái xót mẹ, các chị khác lâu lâu mới về được 1 ngày, ai cũng có công việc và gia đình riêng.
Trách người khác đề làm gì, em chỉ trách bản thân mình. Em nghĩ đến nhiều phương án để chăm mẹ tốt hơn, không có phương án vẹn toàn. Chỉ có thể tranh thủ tuần về nhiều nhất có thể, về được nhiều thì em yên tâm mẹ nhưng cũng phải chịu đựng rất nhiều bức bối từ gia đình anh trai. Nhưng em lại chưa có phương án nào tốt hơn.
Từ nhỏ dù có chuyện gì, em đều vượt qua và thích cái cảm giác sau khi vượt qua được khó khăn. Mỗi lúc mệt mỏi hay xuống tinh thần thì động lực của em là ba mẹ, em nghĩ mình sẽ vượt qua được hết thôi. Em cũng chưa từng dựa dẫm vào bất cứ ai hay cầu xin vào trời phật. Nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện gia đình, nhiều lúc em lại thấy tủi thân vô cùng. Nhìn nhiều gia đình anh em vui vẻ hoà thuận em lại rất thèm.
Em luôn cảm thấy dằn vặt bản thân sao không chăm mẹ được tốt hơn. Một mặt em cảm thấy mình đã cố gắng hết khả năng rồi, nhưng thâm tâm em vẫn cảm thấy em ích kỷ. Vì nghĩ gần, nghĩ xa cho bản thân nên mới vậy. Rồi lại nghĩ mình có quyền ng