
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Nắng
Em chào thầy ạ
18-12-2024 sau khi nghe lời hồi đáp của thầy em muốn viết ngay một bức thư cám ơn thầy ạ.
Khác với tâm trạng hỗn độn lần trước, lần này tâm thái em đã bình tĩnh rồi ạ.
Mọi chuyện vẫn cứ thế thôi, chỉ khác là em đã suy nghĩ thoáng hơn dạo gần đây.
Sau khi về nước thăm bố em đợt đó, cũng chính là lúc em bất lực viết bức thư kia gửi thầy, quay lại xứ người em đã quyết định sẽ không về nữa , sẽ hỗ trợ trong khả năng của mình thôi ạ.
Em cũng bình tâm hơn không trách bố nữa nhưng cũng sẽ không hết mình chăm sóc ông ấy. Không cố giải thích hay chứng minh với mọi người rằng mình là đứa con có hiếu như nào. Em chỉ lặng lẽ sống, làm việc, không tâm sự, than trách với bạn bè nữa.
Ngoảnh lại thấy em cũng khá may mắn với nhiều thứ thầy ạ, em tâm sự thật, không phải đang cố tỏ ra mình là thánh nhân đâu nha thầy nha haha
Em may mắn vì có mẹ, dù khó khăn nhưng vẫn nuôi nấng bọn em ăn học, cám ơn mẹ rất rất rất nhiều ❤️
Mãi đến năm cấp 3, em với mẹ mới ở chung với nhau, suốt ngày cãi cọ, em của ngày xưa không tưởng tượng được một ngày nào đó mình có thể có cảm xúc biết ơn với mẹ nhiều như hiện tại.
Trước luôn trách móc sao xưa bố mẹ đi làm xa cứ hay để mình sống với ông bà, nay thầm cám ơn vì đã có ông bà trong tuổi thơ thật nhiều, họ luôn ân cần, chiều chuộng bọn em dù chẳng giàu có thầy ạ.
Ngẫm lại trước em trách móc nhiều thứ lắm giờ nhìn lại lại chẳng thấy đáng trách nữa.
Mọi chuyện vẫn y nguyên như cũ, bố mẹ vẫn vậy, tình trạng của bố có khi còn tệ hơn, nhưng biết sao được giờ, em cũng có cuộc đời mà em cần phải có trách nhiệm chính mà.
Câu trả lời của thầy khiến em khóc rất nhiều, khóc cũng vì cảm thấy dường như có người công tâm mà xem xét các khía cạnh, cảm thông và lắng nghe em tâm sự, mặc dù ngôn từ rối rắm nhưng vẫn cố đọc để hiểu chúng. Thứ em cần đơn giản chỉ có vậy thôi ạ, thời gian trước tâm sự với ai, ai cũng bảo chuyện qua rồi, thỉnh thoảng lại hỏi thăm sức khoẻ bố rồi khuyên em nên như này như kia. Bẵng đi vài tháng im lặng, em cũng đã bình tâm, lời động viên của thầy lại khiến em ấm lòng, suy xét lại mọi chuyện và tự nói với chính mình, ừ mình cũng không vô trách nhiệm lắm đâu và việc mình lựa chọn sống cho chính mình cũng không ích kỷ lắm đâu
Nhưng thật sự đôi lúc nhìn lại cũng không đành lòng, thỉnh thoảng vẫn có ý định bỏ hết tất cả về quê chăm sóc bố, nhưng sau đó vẫn là chỉ quyết định nhue vậy thôi, cuộc sống của ai thì người đó tự lo thôi
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Nắng
Em chào thầy ạ
18-12-2024 sau khi nghe lời hồi đáp của thầy em muốn viết ngay một bức thư cám ơn thầy ạ.
Khác với tâm trạng hỗn độn lần trước, lần này tâm thái em đã bình tĩnh rồi ạ.
Mọi chuyện vẫn cứ thế thôi, chỉ khác là em đã suy nghĩ thoáng hơn dạo gần đây.
Sau khi về nước thăm bố em đợt đó, cũng chính là lúc em bất lực viết bức thư kia gửi thầy, quay lại xứ người em đã quyết định sẽ không về nữa , sẽ hỗ trợ trong khả năng của mình thôi ạ.
Em cũng bình tâm hơn không trách bố nữa nhưng cũng sẽ không hết mình chăm sóc ông ấy. Không cố giải thích hay chứng minh với mọi người rằng mình là đứa con có hiếu như nào. Em chỉ lặng lẽ sống, làm việc, không tâm sự, than trách với bạn bè nữa.
Ngoảnh lại thấy em cũng khá may mắn với nhiều thứ thầy ạ, em tâm sự thật, không phải đang cố tỏ ra mình là thánh nhân đâu nha thầy nha haha
Em may mắn vì có mẹ, dù khó khăn nhưng vẫn nuôi nấng bọn em ăn học, cám ơn mẹ rất rất rất nhiều ❤️
Mãi đến năm cấp 3, em với mẹ mới ở chung với nhau, suốt ngày cãi cọ, em của ngày xưa không tưởng tượng được một ngày nào đó mình có thể có cảm xúc biết ơn với mẹ nhiều như hiện tại.
Trước luôn trách móc sao xưa bố mẹ đi làm xa cứ hay để mình sống với ông bà, nay thầm cám ơn vì đã có ông bà trong tuổi thơ thật nhiều, họ luôn ân cần, chiều chuộng bọn em dù chẳng giàu có thầy ạ.
Ngẫm lại trước em trách móc nhiều thứ lắm giờ nhìn lại lại chẳng thấy đáng trách nữa.
Mọi chuyện vẫn y nguyên như cũ, bố mẹ vẫn vậy, tình trạng của bố có khi còn tệ hơn, nhưng biết sao được giờ, em cũng có cuộc đời mà em cần phải có trách nhiệm chính mà.
Câu trả lời của thầy khiến em khóc rất nhiều, khóc cũng vì cảm thấy dường như có người công tâm mà xem xét các khía cạnh, cảm thông và lắng nghe em tâm sự, mặc dù ngôn từ rối rắm nhưng vẫn cố đọc để hiểu chúng. Thứ em cần đơn giản chỉ có vậy thôi ạ, thời gian trước tâm sự với ai, ai cũng bảo chuyện qua rồi, thỉnh thoảng lại hỏi thăm sức khoẻ bố rồi khuyên em nên như này như kia. Bẵng đi vài tháng im lặng, em cũng đã bình tâm, lời động viên của thầy lại khiến em ấm lòng, suy xét lại mọi chuyện và tự nói với chính mình, ừ mình cũng không vô trách nhiệm lắm đâu và việc mình lựa chọn sống cho chính mình cũng không ích kỷ lắm đâu
Nhưng thật sự đôi lúc nhìn lại cũng không đành lòng, thỉnh thoảng vẫn có ý định bỏ hết tất cả về quê chăm sóc bố, nhưng sau đó vẫn là chỉ quyết định nhue vậy thôi, cuộc sống của ai thì người đó tự lo thôi