
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: An
Dạ chào thầy, con năm nay 22 tuổi, đã theo giỏi Web5ngay được hơn 3 năm nhưng chỉ nghe đều khoản 1 năm gần đây.
Con gửi dòng tâm sự này chỉ để tri ân thầy, rất rất biết ơn thầy vì sự chân thành của thầy dành cho cộng đồng chúng ta, một đóng góp rất lớn với cá nhân con và con tin cũng tương tự với cộng đồng.
Kính chúc thầy và gia đình ngày càng tự do hơn, ngày càng an lạc hơn.
Con hiện đang làm việc ở Đức được hơn 1 năm, nhưng con đường của con rất nhiều trải nghiệm trắc trở nên con thật sự rất bơ vơ vì không điểm tựa bên này, một mình tự bơi về gần như mọi mặt trong đời sống, có lẻ vì như vậy nên con nhìn người nào cũng cảm thấy quý trọng, cũng cảm thấy trân trọng họ vì họ cũng đang bầm dập, lăn lộn với đời. Thế nên mục tiêu sống của con chính là sự tự do, vì quan sát thấy cuộc đời này hễ bị ràng buộc vào bất cứ đề mục nào cũng sẽ bị bầm dập cả, con cũng sẽ bầm dập sau mỗi trải nghiệm nhưng sẽ là một điều kiện cần để con trưởng thành và tự do hơn.
Mỗi ngày, trên Spotify, những tập Podcast của thầy chính là điểm tựa cảm xúc của con, vô cùng biết ơn thầy.
Bản thân con đi làm từ năm 13 tuổi đến nay đều vì gia đình, gia đình con là một chuỗi biến cố, đỉnh Điểm nhất là trước khi con lên máy bay 1 tháng, đáng lẻ là thời gian tận hưởng giấy phút cuối cùng theo đúng nghĩa đen(vì vô thường chẳng biết ngày nào sau chuyến bay đó con sẽ chết) bên gia đình và bạn bè, thì con lại dành cả thời gian để cùng mẹ chăm sóc ba trong bệnh viện vì tai nạn giao thông, chấn thương sọ não, chi phí phẩu thuật cũng rất cao và con tuy là con út nhưng lại là người duy nhất có khả năng đứng ra lo chi phí phẫu thuật cho ba. Con là thành viên của CLB Hướng Đạo nên nhờ công phước của rất nhiều người tốt qua sự kêu gọi của con nên mới cứu được ba.
Con thật sự, thật sự thấy tầm quan trọng của sự trưởng thành nhận thức trong đời sống như thế nào, mọi biến cố cũng chỉ từ tâm thức mình, và nỗi đau lớn nhất ở thời điểm hiện tại của con là nhận thức của mỗi thành viên gia đình con vẫn đang tắt nghẽn ở nhiều khía cạnh, riêng ba con thì như một sự giải thoát cho ba vì giờ ba như một đứa trẻ vì bị mất trí nhớ.
Con mỗi ngày luôn phải tỏ ra mạnh mẽ để làm điểm tựa cho cả gia đình, và hằng ngày nỗ lực để dìu dắt mỗi thành viên trưởng thành hơn về mặt nhận thức, nhưng kết quả đến nay đều thất bại vì cứ mỗi lần đưa một thông tin tích cự vào đầu gia đình thì cứ như là một trăm điều tiêu cực có sẵn trong đầu gia đình đã đánh bật ra ngoài. Con vẫn tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ sau mỗi lần đó, nhưng bên trong con đau khổ, đến rất nhiều đêm nằm mơ rồi khóc trong giấc mơ, nhiều khi sáng thức dậy thì người thuê phòng ghép bên cạnh hỏi "sao đêm qua em nằm mơ mà khóc dữ vậy".
Nên con rất rất biết ơn thầy
Send us a text
NGƯỜI GỬI: An
Dạ chào thầy, con năm nay 22 tuổi, đã theo giỏi Web5ngay được hơn 3 năm nhưng chỉ nghe đều khoản 1 năm gần đây.
Con gửi dòng tâm sự này chỉ để tri ân thầy, rất rất biết ơn thầy vì sự chân thành của thầy dành cho cộng đồng chúng ta, một đóng góp rất lớn với cá nhân con và con tin cũng tương tự với cộng đồng.
Kính chúc thầy và gia đình ngày càng tự do hơn, ngày càng an lạc hơn.
Con hiện đang làm việc ở Đức được hơn 1 năm, nhưng con đường của con rất nhiều trải nghiệm trắc trở nên con thật sự rất bơ vơ vì không điểm tựa bên này, một mình tự bơi về gần như mọi mặt trong đời sống, có lẻ vì như vậy nên con nhìn người nào cũng cảm thấy quý trọng, cũng cảm thấy trân trọng họ vì họ cũng đang bầm dập, lăn lộn với đời. Thế nên mục tiêu sống của con chính là sự tự do, vì quan sát thấy cuộc đời này hễ bị ràng buộc vào bất cứ đề mục nào cũng sẽ bị bầm dập cả, con cũng sẽ bầm dập sau mỗi trải nghiệm nhưng sẽ là một điều kiện cần để con trưởng thành và tự do hơn.
Mỗi ngày, trên Spotify, những tập Podcast của thầy chính là điểm tựa cảm xúc của con, vô cùng biết ơn thầy.
Bản thân con đi làm từ năm 13 tuổi đến nay đều vì gia đình, gia đình con là một chuỗi biến cố, đỉnh Điểm nhất là trước khi con lên máy bay 1 tháng, đáng lẻ là thời gian tận hưởng giấy phút cuối cùng theo đúng nghĩa đen(vì vô thường chẳng biết ngày nào sau chuyến bay đó con sẽ chết) bên gia đình và bạn bè, thì con lại dành cả thời gian để cùng mẹ chăm sóc ba trong bệnh viện vì tai nạn giao thông, chấn thương sọ não, chi phí phẩu thuật cũng rất cao và con tuy là con út nhưng lại là người duy nhất có khả năng đứng ra lo chi phí phẫu thuật cho ba. Con là thành viên của CLB Hướng Đạo nên nhờ công phước của rất nhiều người tốt qua sự kêu gọi của con nên mới cứu được ba.
Con thật sự, thật sự thấy tầm quan trọng của sự trưởng thành nhận thức trong đời sống như thế nào, mọi biến cố cũng chỉ từ tâm thức mình, và nỗi đau lớn nhất ở thời điểm hiện tại của con là nhận thức của mỗi thành viên gia đình con vẫn đang tắt nghẽn ở nhiều khía cạnh, riêng ba con thì như một sự giải thoát cho ba vì giờ ba như một đứa trẻ vì bị mất trí nhớ.
Con mỗi ngày luôn phải tỏ ra mạnh mẽ để làm điểm tựa cho cả gia đình, và hằng ngày nỗ lực để dìu dắt mỗi thành viên trưởng thành hơn về mặt nhận thức, nhưng kết quả đến nay đều thất bại vì cứ mỗi lần đưa một thông tin tích cự vào đầu gia đình thì cứ như là một trăm điều tiêu cực có sẵn trong đầu gia đình đã đánh bật ra ngoài. Con vẫn tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ sau mỗi lần đó, nhưng bên trong con đau khổ, đến rất nhiều đêm nằm mơ rồi khóc trong giấc mơ, nhiều khi sáng thức dậy thì người thuê phòng ghép bên cạnh hỏi "sao đêm qua em nằm mơ mà khóc dữ vậy".
Nên con rất rất biết ơn thầy