
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Một ngày an lành
Con xin chào mọi người, chúc mọi người một ngày vui vẻ an lành, cảm ơn mọi người vì đã dành thời gian cho lời tâm sự của con nhé.
Năm nay con 20 tuổi, con có một tuổi thơ khá khó khăn, gia đình không hòa thuận, cũng đã trải qua bạo lực, lạm dụng tình dục. Nhưng con đã vượt qua rồi, thật sự phải cảm ơn kênh của Wed5ngay rất nhiều, vì những bài giảng đó chính là thức ăn tinh thần cho con bao năm nay.
Từ nhỏ con đã rất thèm một người mẹ, cũng đã nghĩ sau này con muốn làm một người mẹ tốt, nên con rất thích trẻ con. Từ cấp 3 con đã đi tình nguyện cho các mái ấm mồ côi, khuyết tất, đám trẻ rất dễ thương, cũng rất ngoan. Con hay nghĩ sau này mình làm mẹ sẽ chăm sóc con cái thế nào, bình thường con nói chuyện với đám trẻ, dạy chúng nó đọc, dạy chúng nó đánh đàn, coi bọn trẻ như em mình. Lúc ở một mình, khi buồn, khi vui, con hay tự xoa bụng, nói chuyện như thể nói chuyện với con mình, giống như là "Bé biết không, nay mẹ có chuyện vui lắm, nay nhóc A ở mái ấm giấu giếm bạn bè nó mà lén cho mẹ một gói bim bim đó".
Lúc lên đại học, con không còn tới được mái ấm nữa vì xa quê. Học xong một năm, con sang Đức làm Aupair (chương trình trao đổi văn hóa, trông trẻ cho một gia đình người bản xứ, đồng thời học ngôn ngữ và văn hóa). Con đã tiết kiệm rất lâu, vừa gia sư, vừa chạy bàn quán ăn. Con đi cũng vì muốn đăng ký chương trình học kép tại Đức, vừa học vừa làm, vì học phí đại học của con cũng khá cao. Con biết mình đã yếu kém không thể tự vừa học vừa làm mà trang trải học phí nên mới chọn cách này, mong mọi người đừng trách con.
Hiện tại chương trình Aupair của con sắp kết thúc, con đã may mắn đậu vào một trường và sắp tới sẽ chuẩn bị đi học và làm thực tập. Nhưng con thấy một năm Aupair này đã ảnh hưởng tiêu cực tới con nhiều. Gia đình chủ đối xử với con không tệ, nhưng cũng không tốt. Con không được đi học, cũng phải làm quá giờ từ sáng tới tối, trẻ con Tây khá bướng, bọn trẻ cũng ăn trộm và nói dối.
Hiện tại con đã không thể vừa xoa bụng mà nói chuyện với con mình như trước nữa, khi nhìn thấy một đứa trẻ, con cũng không thể nào đến chào, chơi đùa với nó tự nhiên như trước, con bắt đầu sợ hãi vô cùng, sợ hãi trẻ em, mà trước đây con từng yêu chúng và mong mỏi ngày mình có con thế nào.
Một năm không đi học, chỉ loanh quanh khu nhà làm việc nhà và trông trẻ, con cũng không có bạn bè nhiều bên này. Mỗi sáng thức dậy con đã nghĩ "Mình phải chịu đựng công việc này mười mấy tiếng nữa hay sao, mình phải chịu đựng những lời lẽ miệt thị và đay nghiến này đến bao giờ". Mỗi khi có thể rời nhà đi dạo, hoặc đi thư viện đọc sách, con chỉ ước sao thư viện đừng đóng, con sợ hãi phải về. Cảm giác này giống y hệt như cảm giác con đã trải qua ngày trước, con cũng đã từng rất sợ hãi phải trở về nhà của mình.
Mong mọi người có thể cho con lời khuyên để có thể yêu trẻ con như ngày xưa. Con sắp chuyển ra ngoài và đi học trở lại, con nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn hơn, con cũng cố gắng khi ra ngoài có thể bắt chuyện với trẻ con lạ, nhưng rồi kể cả khi chúng mỉm cười trả lời, con vẫn rất sợ, rồi lảng tránh đi. Con cũng cố gắng tĩnh tâm và nói chuyện trở lại với đứa con tương lai của mình nhưng cũng không được lâu. Con sợ sau này làm mẹ, mình sẽ rất tệ và vô trách nghiệm, sợ mình sẽ gặp những vấn đề như mẹ con ngày trước. Con sợ nếu sau này con cái của con có hư, không nghe lời, con sẽ không thể yêu chúng vô điều kiện.
Con cám ơn mọi người đã đọc bài của con, con mong được nghe lời khuyên từ mọi người. Mong những cô chú, đã làm cha làm mẹ, có thể cho con một chút tâm sự về trải nghiệm khi có con được không ạ? Con xin cảm ơn và chúc mọi người một ngày nhiều niềm vui và sức khỏe.
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Một ngày an lành
Con xin chào mọi người, chúc mọi người một ngày vui vẻ an lành, cảm ơn mọi người vì đã dành thời gian cho lời tâm sự của con nhé.
Năm nay con 20 tuổi, con có một tuổi thơ khá khó khăn, gia đình không hòa thuận, cũng đã trải qua bạo lực, lạm dụng tình dục. Nhưng con đã vượt qua rồi, thật sự phải cảm ơn kênh của Wed5ngay rất nhiều, vì những bài giảng đó chính là thức ăn tinh thần cho con bao năm nay.
Từ nhỏ con đã rất thèm một người mẹ, cũng đã nghĩ sau này con muốn làm một người mẹ tốt, nên con rất thích trẻ con. Từ cấp 3 con đã đi tình nguyện cho các mái ấm mồ côi, khuyết tất, đám trẻ rất dễ thương, cũng rất ngoan. Con hay nghĩ sau này mình làm mẹ sẽ chăm sóc con cái thế nào, bình thường con nói chuyện với đám trẻ, dạy chúng nó đọc, dạy chúng nó đánh đàn, coi bọn trẻ như em mình. Lúc ở một mình, khi buồn, khi vui, con hay tự xoa bụng, nói chuyện như thể nói chuyện với con mình, giống như là "Bé biết không, nay mẹ có chuyện vui lắm, nay nhóc A ở mái ấm giấu giếm bạn bè nó mà lén cho mẹ một gói bim bim đó".
Lúc lên đại học, con không còn tới được mái ấm nữa vì xa quê. Học xong một năm, con sang Đức làm Aupair (chương trình trao đổi văn hóa, trông trẻ cho một gia đình người bản xứ, đồng thời học ngôn ngữ và văn hóa). Con đã tiết kiệm rất lâu, vừa gia sư, vừa chạy bàn quán ăn. Con đi cũng vì muốn đăng ký chương trình học kép tại Đức, vừa học vừa làm, vì học phí đại học của con cũng khá cao. Con biết mình đã yếu kém không thể tự vừa học vừa làm mà trang trải học phí nên mới chọn cách này, mong mọi người đừng trách con.
Hiện tại chương trình Aupair của con sắp kết thúc, con đã may mắn đậu vào một trường và sắp tới sẽ chuẩn bị đi học và làm thực tập. Nhưng con thấy một năm Aupair này đã ảnh hưởng tiêu cực tới con nhiều. Gia đình chủ đối xử với con không tệ, nhưng cũng không tốt. Con không được đi học, cũng phải làm quá giờ từ sáng tới tối, trẻ con Tây khá bướng, bọn trẻ cũng ăn trộm và nói dối.
Hiện tại con đã không thể vừa xoa bụng mà nói chuyện với con mình như trước nữa, khi nhìn thấy một đứa trẻ, con cũng không thể nào đến chào, chơi đùa với nó tự nhiên như trước, con bắt đầu sợ hãi vô cùng, sợ hãi trẻ em, mà trước đây con từng yêu chúng và mong mỏi ngày mình có con thế nào.
Một năm không đi học, chỉ loanh quanh khu nhà làm việc nhà và trông trẻ, con cũng không có bạn bè nhiều bên này. Mỗi sáng thức dậy con đã nghĩ "Mình phải chịu đựng công việc này mười mấy tiếng nữa hay sao, mình phải chịu đựng những lời lẽ miệt thị và đay nghiến này đến bao giờ". Mỗi khi có thể rời nhà đi dạo, hoặc đi thư viện đọc sách, con chỉ ước sao thư viện đừng đóng, con sợ hãi phải về. Cảm giác này giống y hệt như cảm giác con đã trải qua ngày trước, con cũng đã từng rất sợ hãi phải trở về nhà của mình.
Mong mọi người có thể cho con lời khuyên để có thể yêu trẻ con như ngày xưa. Con sắp chuyển ra ngoài và đi học trở lại, con nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn hơn, con cũng cố gắng khi ra ngoài có thể bắt chuyện với trẻ con lạ, nhưng rồi kể cả khi chúng mỉm cười trả lời, con vẫn rất sợ, rồi lảng tránh đi. Con cũng cố gắng tĩnh tâm và nói chuyện trở lại với đứa con tương lai của mình nhưng cũng không được lâu. Con sợ sau này làm mẹ, mình sẽ rất tệ và vô trách nghiệm, sợ mình sẽ gặp những vấn đề như mẹ con ngày trước. Con sợ nếu sau này con cái của con có hư, không nghe lời, con sẽ không thể yêu chúng vô điều kiện.
Con cám ơn mọi người đã đọc bài của con, con mong được nghe lời khuyên từ mọi người. Mong những cô chú, đã làm cha làm mẹ, có thể cho con một chút tâm sự về trải nghiệm khi có con được không ạ? Con xin cảm ơn và chúc mọi người một ngày nhiều niềm vui và sức khỏe.