
Sign up to save your podcasts
Or
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Daisy
Xin kính chào các anh chị em trong group và Thầy 5,Em năm nay 28 tuổi và vừa lập gia đình được 6 tháng.
Em sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn và sống cùng ba mẹ và em trai trước khi kết hôn. Hiện em đang sống cùng chồng và em gái chồng (22 tuổi), may mắn nhờ ba mẹ chồng có kinh tế tốt nên mua căn hộ cho tụi em ở nên tụi em đỡ áp lực tiền thuê nhà hàng tháng, em rất biết ơn ba mẹ chồng vì điều đó. Thu nhập hàng tháng của em và chồng gần như bằng nhau khoảng 17tr/tháng cầm về.
Trước khi kết hôn 2 đứa em có tính toán và thỏa thuận rằng tài khoản không cần gộp chung, ước tính sau khi trừ hết chi phí mỗi đứa còn được 3-5tr/tháng để gửi tiết kiệm, mỗi tháng chồng sẽ gửi khoản này cho em để gộp chung gửi 1 sổ. Tuy nhiên thực tế thì suốt 6 tháng từ lúc kết hôn đến nay chồng không gửi em lần nào, chỉ mình em tự gửi phần của mình và cũng không hỏi gì chồng. Tuy nhiên tháng trước chồng nói với em đã hết sạch tiền trong tài khoản mà em gái xin tiền tuần xài nên nhờ em chuyển hộ 1tr (thực ra lúc này em bị miss tin nhắn nên không chuyển, chồng có nói vu vơ em không cho chồng mượn 1tr cho em gái nên chồng buồn thì em mới biết).
Em trao đổi với chồng để tìm hiểu nguyên nhân thì mới biết rằng ngoài tiền chu cấp cho em gái 1tr/tuần để chi tiêu thì 6 tháng qua em gái xin lắc nhắc tiền mua dụng cụ làm đề tài tốt nghiệp tổng khoảng mười mấy triệu nên bị thâm hụt tiền tiết kiệm. Dù ba mẹ chồng có điều kiện và muốn trả chi phí chu cấp cho em gái nhưng chồng em nhất định không chịu vì muốn phụ ba mẹ lo cho em gái.
Ban đầu em cũng đồng ý vì tinh thần lo cho người thân là tốt nhưng nhìn lại tài chính gia đình nhỏ lại không được đảm bảo em thấy rất buồn. Em rất muốn chồng để việc chu cấp lại cho ba mẹ, tập trung tích lũy cho gia đình nhỏ, hoặc nếu không thì em muốn xác định lại khoản tiết kiệm hiện tại là của cá nhân em tự tích lũy và chưa có khoản nào chồng góp vào nên chồng không nên nghĩ khoản này là quỹ chung như chồng đang vẫn nghĩ, em sẽ chờ đến khi chồng bắt đầu có dư để góp vào thì mới tính lại số tiền quỹ chung từ đó. Nếu em trao đổi như vậy có ích kỷ không? Em nên làm sao cho hợp tình hợp lý ạ?
Ngoài chuyện tiền bạc thì kể từ khi kết hôn em và chồng cũng dần mất kết nối. Lí do vì chồng em giành thời gian rảnh để xem phim, facebook giải trí sau giờ làm. Em rủ đi dạo bộ dưới sân chung cư để vận động và nói chuyện thì chồng không muốn, em thử tự đi bộ 1 mình thì không thấy vui và cảm thấy tủi thân. Thái độ chồng luôn vui vẻ, đùa giỡn chọc em nhưng vì cảm xúc em bị trùng xuống vì tủi nên em không vui vẻ nổi với chồng. Em cũng đấu tranh nội tâm để bỏ qua nên cảm xúc em như bóng đèn lúc buồn lúc vui thay đổi liên tục, lúc vui là do em đang cố diễn thôi. Em muốn biết cách nào đó để mình vượt qua được cái uẩn khúc này vì nếu cứ thế này chắc cũng ảnh hưởng hạnh phúc gia đình ạ.
Về em chồng thì hiện bé đang chán học và đòi bỏ ngang đại học để học lại từ đầu 1 ngành khác dù đã năm cuối, nguyên nhân vì nợ nhiều môn quá, đề tài không hoàn thành và ngành không hợp,... Sau khi gia đình can ngăn hết mực thì bé nói sẽ ráng lấy cho xong cái bằng nhưng phải mất thêm 1.5 năm để trả nợ môn. Ở nhà bé cũng có thói quen không gọn gàng, hay bày bừa, em là người ngại đụng độ nên rất ngại nhắc nhở, nhưng chồng em hay thúc giục em phải chụp hình lại gửi bé để nhắc nhở. Em quá ngại nhắc nhở và cũng không vui khi phải dọn dẹp giùm cho bé mãi. Chồng em thường xuyên chụp hình nhắc nhiều lần vẫn không có thay đổi gì nhiều. Em nên ứng xử ra sao để không gây mích lòng mà có tác dụng trong tình huống này ạ? Em biết việc thay đổi 1 ng làm vô cùng khó nên em không biết việc mình nhắc 2 3 lần không cải thiện thì thôi mình mặc kệ chịu đựng vài năm cho đến khi bé lấy chồng ra riêng là gi
Send us a text
NGƯỜI GỬI: Daisy
Xin kính chào các anh chị em trong group và Thầy 5,Em năm nay 28 tuổi và vừa lập gia đình được 6 tháng.
Em sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn và sống cùng ba mẹ và em trai trước khi kết hôn. Hiện em đang sống cùng chồng và em gái chồng (22 tuổi), may mắn nhờ ba mẹ chồng có kinh tế tốt nên mua căn hộ cho tụi em ở nên tụi em đỡ áp lực tiền thuê nhà hàng tháng, em rất biết ơn ba mẹ chồng vì điều đó. Thu nhập hàng tháng của em và chồng gần như bằng nhau khoảng 17tr/tháng cầm về.
Trước khi kết hôn 2 đứa em có tính toán và thỏa thuận rằng tài khoản không cần gộp chung, ước tính sau khi trừ hết chi phí mỗi đứa còn được 3-5tr/tháng để gửi tiết kiệm, mỗi tháng chồng sẽ gửi khoản này cho em để gộp chung gửi 1 sổ. Tuy nhiên thực tế thì suốt 6 tháng từ lúc kết hôn đến nay chồng không gửi em lần nào, chỉ mình em tự gửi phần của mình và cũng không hỏi gì chồng. Tuy nhiên tháng trước chồng nói với em đã hết sạch tiền trong tài khoản mà em gái xin tiền tuần xài nên nhờ em chuyển hộ 1tr (thực ra lúc này em bị miss tin nhắn nên không chuyển, chồng có nói vu vơ em không cho chồng mượn 1tr cho em gái nên chồng buồn thì em mới biết).
Em trao đổi với chồng để tìm hiểu nguyên nhân thì mới biết rằng ngoài tiền chu cấp cho em gái 1tr/tuần để chi tiêu thì 6 tháng qua em gái xin lắc nhắc tiền mua dụng cụ làm đề tài tốt nghiệp tổng khoảng mười mấy triệu nên bị thâm hụt tiền tiết kiệm. Dù ba mẹ chồng có điều kiện và muốn trả chi phí chu cấp cho em gái nhưng chồng em nhất định không chịu vì muốn phụ ba mẹ lo cho em gái.
Ban đầu em cũng đồng ý vì tinh thần lo cho người thân là tốt nhưng nhìn lại tài chính gia đình nhỏ lại không được đảm bảo em thấy rất buồn. Em rất muốn chồng để việc chu cấp lại cho ba mẹ, tập trung tích lũy cho gia đình nhỏ, hoặc nếu không thì em muốn xác định lại khoản tiết kiệm hiện tại là của cá nhân em tự tích lũy và chưa có khoản nào chồng góp vào nên chồng không nên nghĩ khoản này là quỹ chung như chồng đang vẫn nghĩ, em sẽ chờ đến khi chồng bắt đầu có dư để góp vào thì mới tính lại số tiền quỹ chung từ đó. Nếu em trao đổi như vậy có ích kỷ không? Em nên làm sao cho hợp tình hợp lý ạ?
Ngoài chuyện tiền bạc thì kể từ khi kết hôn em và chồng cũng dần mất kết nối. Lí do vì chồng em giành thời gian rảnh để xem phim, facebook giải trí sau giờ làm. Em rủ đi dạo bộ dưới sân chung cư để vận động và nói chuyện thì chồng không muốn, em thử tự đi bộ 1 mình thì không thấy vui và cảm thấy tủi thân. Thái độ chồng luôn vui vẻ, đùa giỡn chọc em nhưng vì cảm xúc em bị trùng xuống vì tủi nên em không vui vẻ nổi với chồng. Em cũng đấu tranh nội tâm để bỏ qua nên cảm xúc em như bóng đèn lúc buồn lúc vui thay đổi liên tục, lúc vui là do em đang cố diễn thôi. Em muốn biết cách nào đó để mình vượt qua được cái uẩn khúc này vì nếu cứ thế này chắc cũng ảnh hưởng hạnh phúc gia đình ạ.
Về em chồng thì hiện bé đang chán học và đòi bỏ ngang đại học để học lại từ đầu 1 ngành khác dù đã năm cuối, nguyên nhân vì nợ nhiều môn quá, đề tài không hoàn thành và ngành không hợp,... Sau khi gia đình can ngăn hết mực thì bé nói sẽ ráng lấy cho xong cái bằng nhưng phải mất thêm 1.5 năm để trả nợ môn. Ở nhà bé cũng có thói quen không gọn gàng, hay bày bừa, em là người ngại đụng độ nên rất ngại nhắc nhở, nhưng chồng em hay thúc giục em phải chụp hình lại gửi bé để nhắc nhở. Em quá ngại nhắc nhở và cũng không vui khi phải dọn dẹp giùm cho bé mãi. Chồng em thường xuyên chụp hình nhắc nhiều lần vẫn không có thay đổi gì nhiều. Em nên ứng xử ra sao để không gây mích lòng mà có tác dụng trong tình huống này ạ? Em biết việc thay đổi 1 ng làm vô cùng khó nên em không biết việc mình nhắc 2 3 lần không cải thiện thì thôi mình mặc kệ chịu đựng vài năm cho đến khi bé lấy chồng ra riêng là gi