Share Bách Hoá Viển Vông
Share to email
Share to Facebook
Share to X
By Bách Hoá Viển Vông
The podcast currently has 72 episodes available.
Khi ngồi những chuỗi cà phê kiểu HL, điều làm tôi thất vọng là cà phê không đi kèm một cốc nước lọc miễn phí.
Uống cà phê mà không có nước lọc thì rất khó chịu. Sau vài ngụm, vị đắng đọng trên lưỡi buộc bạn phải uống nước lọc cho dịu bớt đi, có như vậy uống tiếp mới thấy ngon được. Mà cà phê bình thường đã đành. Cà phê VN ngày nay đều cho thêm nào whipping cream, nào kem mặn, nào sữa béo…Uống một hớp đã thấy ngồn ngộn trong mồm như ăn thịt, không uống nước lọc cho trôi bớt thì quả thực sẽ không thấy cà phê ngon nữa. Thế nhưng ở các chuỗi như HL, muốn uống nước lọc bạn phải mua.
“Trông mặt mà bắt hình dong”, hay nhìn mặt người đoán tính cách, là một việc phổ biến. Người VN có một kho stereotypes dành cho mọi kiểu khuôn mặt, dáng người.
Chúng ta đa số đều muốn tìm lời giải cho các vấn đề chứ ít ai lại muốn ngồi nghĩ ra vấn đề để giải. Các nhà toán học trước đây đều muốn thử chứng minh định lý Fermat, nhưng trong hiểu biết hạn hẹp của mình, tôi chưa đọc thấy ai đề xuất rằng cần phải tìm thêm nhiều vấn đề hóc búa như định lý Fermat.
Richard Feynman, nhà vật lý đoạt giải Nobel, là một ngoại lệ. Trong một bức thư, Feynman tiết lộ bí quyết thành công của ông nằm trong một danh sách gồm 12 câu hỏi hóc búa mà ông luôn ghi nhớ trong đầu.
Bây giờ người ta cứ bày đặt phải uống café theo kiểu Tây, tức là hạt Arabica nguyên chất pha bằng máy xịn rồi trộn đủ loại kem sữa đắt tiền để thành ra những món khác nhau như Macchiato, Con panna, Capuccino… Uống thì cũng ngon thật đấy, nhưng nó không có giá trị kỷ niệm.
Hồi tôi mới lớn lên, café bình dân ở Hà Nội chỉ bán đúng một loại café trộn bột đậu.
Hôm nay cuối tuần, lại bới sách đọc và bới ra quyển này xin giới thiệu với các bạn: Chu Dịch của Phan Bội Châu.
Ở VN hễ nói đến Kinh Dịch thì người ta nghĩ ngay đến các ông thầy bói hay đạo sĩ trong phim cổ trang của Tàu, nghĩ đến những từ khó hiểu như bát quái, càn khôn... Thực chất Kinh Dịch là một cuốn sách triết lý của người Trung Quốc. Nó chứa đựng suy nghĩ và nhân sinh quan của người Trung Quốc về mọi khía cạnh của cuộc sống, từ chuyện ăn uống, sửa nhà, ra trận, hoạn nạn nên làm gì, vui sướng nên làm gì...
Chúng ta nuôi đủ thứ vật nuôi trong nhà, nhưng hai con vật phổ biến nhất là chó và mèo. Giữa hai loài này, chó được yêu, còn mèo không những được yêu mà còn được sùng bái. Có người giải thích rằng ta yêu con mèo vì nó là một sinh vật lạnh lùng và xa cách. Ta không hiểu gì về nó, còn nó không thèm quan tâm đến ta. Chính vì mèo không cần ta nên ta cần mèo. Trong “Ngợi Ca Con Mèo”, Pablo Neruda viết:
“Tôi biết mọi thứ
Về cuộc sống và những quần đảo xa
Nhưng tôi không thể giải mã một con mèo
Con mèo dửng dưng
Trí óc tôi không sao nắm bắt”
Trong vòng tròn xã hội được định hình bởi khoảng cách đi bộ và đi xe đạp, bạn có thể “sống chịu” khá dễ dàng. Người bán người mua tính bằng mồm với nhau, ta chỉ viết sổ hoặc ký tên với những ông mua chịu dai quá, hoặc có tiền sử “bùng”, hoặc với những món hàng lớn như cái quạt.
Dù HN đã rục rịch bỏ loa phường từ những năm 2000, nhưng tận 2015, loa ở chỗ tôi vẫn hoạt động đều đặn, sáng tầm 7h và chiều 5h. Nhà tôi cách loa khoảng chục số nhà mà vẫn thấy nhức đầu, những nhà ngay cạnh không hiểu sống ra sao?
Sống ở Hà Nội có nhiều điều tiện nghi. Tiện nghi quá đâm chúng ta coi thường, đến lúc không có nữa mới thấy quý. Ai du học chắc đang nghĩ đến cái vòi xịt đýt, còn tôi đang nghĩ tới tờ giấy ăn. Nếu bạn nghĩ ở đâu cũng có giấy ăn như ở Hà Nội thì bạn đã nhầm.
The podcast currently has 72 episodes available.