Khi không còn nghĩ đến cái thiện và cái ác của thế gian, của cõi hữu lậu này, thì tâm ta sẽ hướng về đâu? Chẳng lẽ lại là một khoảng không vô định? Thưa không. Khi ấy, tâm ta phải an trú, phải luôn luôn suy niệm về cái "thiện vô lậu".
Thiện vô lậu chính là Thập độ Ba-la-mật của hàng Bồ tát: là Bố thí mà không thấy có người cho, kẻ nhận và vật được cho; là Trì giới thanh tịnh để giải thoát chứ không phải để cầu sanh về cõi trời; là Nhẫn nhục, là Tinh tiến, là Thiền định và Trí huệ Bát-nhã... Tất cả những hạnh lành này đều xuất phát từ tâm Bồ đề, hướng đến sự giác ngộ và giải thoát cho hết thảy chúng sanh, hoàn toàn không vì tư lợi. Cái thiện này không còn kẽ hở, không còn dính mắc, công đức của nó là viên mãn và bất hoại. Vậy, khi tâm ta luôn nghĩ đến, luôn thực hành cái thiện vô lậu này, thì chính lúc đó, cái "bản lai diện mục", tức bộ mặt thật xưa nay của chúng ta, sẽ hiển bày. Bản lai diện mục không phải là một cái gì đó trừu tượng, trống rỗng. Nó chính là thể, tướng, và dụng của tâm Bồ đề giác ngộ. Nó là một thực tại sống động, sáng suốt, từ bi và tràn đầy năng lực của các công hạnh Ba-la-mật.