Tiếng sấm vang rền ngoài cửa sổ khiến Minh Tâm cưng chiều cô vợ quân nhân truyen full giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn đồng hồ, mới chỉ 3 giờ sáng. Bên ngoài, mưa đang trút xuống như trút nước, gió gào thét dữ dội. Đây có lẽ là cơn bão lớn nhất kể từ đầu mùa.
Minh Tâm với tay sang bên cạnh, chạm vào khoảng trống lạnh lẽo trên giường. Hoàng Minh đã đi công tác được một tuần, và đáng lẽ anh phải về vào ngày hôm nay. Nhưng với thời tiết thế này, cô không biết liệu chuyến bay của anh có bị hoãn hay không.
Cô ngồi dậy, khoác lên mình chiếc áo ngủ và bước ra phòng khách. Căn hộ im ắng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách trên mái nhà và tiếng gió rít qua khe cửa. Minh Tâm bật đèn, pha cho mình một tách trà nóng và ngồi xuống sofa, cố gắng xua đi nỗi lo lắng đang dần dâng lên trong lòng.
Đã ba năm kể từ ngày cưới, Minh Tâm đã quen dần với cuộc sống của một người vợ quân nhân. Những lần xa cách, những cuộc gọi vội vã giữa đêm, và cả những lo lắng mỗi khi Hoàng Minh phải thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm. Nhưng không lần nào cô cảm thấy bất an như lúc này.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, khiến Minh Tâm giật mình đánh rơi tách trà. Cô vội vàng nhặt điện thoại lên, tim đập nhanh khi thấy tên Hoàng Minh hiện trên màn hình.
"Alô, anh?" Giọng Minh Tâm run run.
"Em yêu, anh xin lỗi vì gọi muộn thế này." Giọng Hoàng Minh vang lên truyện cưng chiều cô vợ quân nhân , có chút nhiễu do tiếng ồn của cơn bão. "Chuyến bay của anh bị hoãn rồi. Có lẽ phải đến chiều mai anh mới về được."
Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm. "Em hiểu mà. Anh đang ở đâu vậy? An toàn chứ?"
"Anh đang ở sân bay. Đừng lo, ở đây an toàn lắm. Em ở nhà cẩn thận nhé. Nhớ đóng cửa sổ kỹ vào."
Họ trò chuyện thêm vài phút nữa trước khi Hoàng Minh phải cúp máy. Minh Tâm ngồi lặng người trên sofa, lắng nghe tiếng mưa rơi và nghĩ về chồng. Cô tự hỏi liệu mình có bao giờ quen được với cảm giác này không - cảm giác lo lắng mỗi khi Hoàng Minh không ở bên.
Sáng hôm sau, Minh Tâm thức dậy muộn hơn thường lệ. Cơn bão đã qua, nhưng trời vẫn còn mưa nhẹ. Cô mở cửa sổ, hít một hơi sâu không khí trong lành sau cơn mưa. Bỗng nhiên, chuông điện thoại lại vang lên. Lần này là số của đơn vị Hoàng Minh.
"Alô?" Minh Tâm cất tiếng, cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng.
"Chào chị Minh Tâm, em là Tuấn, đồng đội của anh Hoàng." Giọng một người đàn ông trẻ vang lên. "Em xin lỗi vì phải báo tin này, nhưng... anh Hoàng đã gặp tai nạn trên đường về đơn vị."
Thế giới như sụp đổ dưới chân Minh Tâm. Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, tay run rẩy đến mức suýt đánh rơi điện thoại. "Tai... tai nạn gì vậy? Anh ấy có sao không?"
"Anh Hoàng bị thương khá nặng, hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện quân đội. Chị có thể đến ngay được không?"
Minh Tâm không nhớ rõ mình đã trả lời như thế nào. Cô chỉ biết rằng mình đã vội vã thay quần áo, chộp lấy ví và chìa khóa, rồi lao ra khỏi nhà nhanh nhất có thể. Trên taxi đến bệnh viện, cô không ngừng cầu nguyện, nước mắt lặng lẽ rơi.
Tại bệnh viện, Minh Tâm gặp Tuấn - người vừa gọi điện cho cô. Anh ta giải thích rằng xe jeep chở Hoàng Minh và một số đồng đội đã bị trượt trên đường mưa và lật nhào. Hoàng Minh bị thương nặng nhất vì ngồi ở ghế phụ lái.
"Bác sĩ nói anh ấy bị chấn thương đầu và gãy vài xương sườn," Tuấn nói, giọng đầy ái ngại. "Họ đang cố hết sức để cứu anh ấy."
Minh Tâm gục xuống ghế trong phòng chờ, cảm thấy như mọi sức lực đều bị rút cạn. Cô nhớ lại cuộc gọi đêm qua, nhớ giọng nói trấn an của Hoàng Minh, và cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
Hàng giờ trôi qua trong lo lắng và chờ đợi. Bố mẹ Hoàng Minh cũng đã đến, cùng với một số đồng đội của anh. Họ ngồi bên cạnh Minh Tâm, cố gắng an ủi cô, nhưng dường như không gì có thể xua tan được nỗi sợ hãi đang bao trùm tâm trí cô.
Cuối cùng, sau gần 6 tiếng đồng hồ, bác sĩ bước ra với vẻ mặt mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm. "Chúng tôi đã ổn định được tình trạng của anh ấy," ông nói. "Anh ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng sẽ cần thời gian để hồi phục hoàn toàn."
Minh Tâm òa khóc, vừa vì nhẹ nhõm, vừa vì biết ơn. Cô được phép vào thăm Hoàng Minh, dù anh vẫn còn trong tình trạng hôn mê.
Bước vào phòng bệnh, nhìn thấy chồng nằm bất động trên giường, với những ống dây và máy móc bao quanh, Minh Tâm cảm thấy trái tim mình như vỡ ra từng mảnh. Cô ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng Minh.
"Anh yêu," cô thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Em ở đây rồi. Anh phải mạnh mẽ lên nhé. Chúng ta còn rất nhiều dự định phải thực hiện mà, anh nhớ không?"
Trong những ngày tiếp theo, Minh Tâm hầu như không rời khỏi bệnh viện. Cô chăm sóc Hoàng Minh, nói chuyện với anh dù anh vẫn chưa tỉnh lại, và cầu nguyện không ngừng. Đồng đội và gia đình luân phiên đến thăm, mang theo sự ủng hộ và những lời động viên.
Vào ngày thứ năm sau tai nạn, khi Minh Tâm đang ngủ gật bên giường bệnh, cô cảm nhận được một sự chuyển động nhẹ. Mở mắt ra, cô thấy Hoàng Minh đang nhìn mình, đôi mắt anh mở hé và có chút mơ hồ.
"Anh..." Hoàng Minh cố gắng lên tiếng, giọng khàn đặc.
Minh Tâm bật khóc vì vui sướng, vội vàng gọi bác sĩ. Trong những giờ tiếp theo, Hoàng Minh dần tỉnh táo hơn. Anh yếu ớt nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với vợ.
"Anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng," anh nói, giọng vẫn còn yếu ớt.
Minh Tâm lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Đừng nói vậy. Điều quan trọng là anh đã tỉnh lại. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn."
Trong những tuần tiếp theo, Minh Tâm dành toàn bộ thời gian để chăm sóc Hoàng Minh. Cô xin nghỉ phép dài hạn ở công ty, đưa anh đi vật lý trị liệu, và không ngừng động viên anh trong quá trình hồi phục.
Dần dần, Hoàng Minh khỏe lại. Anh bắt đầu có thể đi lại, dù vẫn phải chống nạng. Những buổi tối, họ cùng nhau đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, nói về tương lai và những kế hoạch sau khi Hoàng Minh xuất viện.
"Em biết không," một tối nọ, Hoàng Minh nói khi họ ngồi trên ghế đá dưới bóng cây phượng. "Lúc gặp tai nạn, điều đầu tiên anh nghĩ đến là em. Anh sợ rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa."
Minh Tâm siết chặt tay chồng, cảm thấy yêu anh nhiều hơn bao giờ hết. "Em cũng vậy. Những ngày anh hôn mê, em đã sợ hãi đến mức không thể thở nổi. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã ổn rồi. Chúng ta vẫn ở bên nhau."
Hoàng Minh gật đầu, ánh mắt đầy yêu thương. "Cảm ơn em, Tâm à. Vì đã luôn ở bên anh, vì đã là người vợ tuyệt vời nhất mà một người lính có thể mơ ước."
Minh Tâm mỉm cười, tựa đầu vào vai chồng. Cô biết rằng cuộc sống của một cô vợ quân nhân sẽ không bao giờ dễ dàng. Sẽ còn nhiều thử thách, nhiều lo lắng và có thể cả những giây phút đau lòng. Nhưng cô cũng biết rằng, với tình yêu và sự ủng hộ của nhau, họ có thể vượt qua tất cả.
Khi ánh hoàng hôn dần buông xuống, Minh Tâm và Hoàng Minh cưng chiều cô vợ quân nhân truyện mới nhau bước về phòng bệnh, tay trong tay, trái tim đập cùng một nhịp. Họ đã vượt qua được cơn bão lớn nhất trong cuộc đời mình, và giờ đây, bình yên cuối cùng cũng đã đến.