Chiến tranh không chỉ là tiếng súng và khói lửa mà còn là những lặng im trong tâm khảm người lính, nơi ký ức, nỗi đau tình thương dồn nén qua năm tháng. Sau chiến dịch, trung đoàn của Kinh tiến về vùng trung du và đó cũng là lúc ông có dịp trở lại mái nhà xưa, nơi người con trai nhỏ nay đã không còn. Giữa cuộc sống bộn bề nhiệm vụ, nỗi đau mất mát âm thầm gặm nhấm tâm hồn người Chính ủy ấy, không một lời than vãn, không nước mắt cho đến đêm văn nghệ bên suối, nơi một tiếng hát ngây thơ cất lên đã làm giọt lệ đầu tiên rơi xuống tay áo người cha mặc áo lính.