
Sign up to save your podcasts
Or


Quyển 15 Kinh Đại Bát Niết Bàn (Phẩm Bi Thán) là tiếng khóc của tám bộ chúng ngay sau khi Phật nhập Niết-bàn.
Ngay sau khi Phật nhập diệt, giác quan như vỡ, đất trời như nứt.
A-nan – người em họ, người hầu cận 25 năm – ôm đầu gào khóc, ngã lăn trên đất, máu chảy từ trán:
“Phật ơi! Phật ơi!Con mất thầy rồi!Con mất ánh sáng rồi!Ai sẽ chỉ đường cho con?”A-na-luật (mù mắt) đứng lặng, nước mắt chảy thành dòng, nói:
“Ta không thấy thân Phật, nhưng ta thấy Pháp thân còn sáng.”Ca Diếp từ xa chạy đến, thấy Phật đã nhập diệt, đập đầu xuống đất, gào lớn:
“Bạch Thế Tôn! Con chưa kịp về!Con chưa kịp lạy lần cuối!Con chưa kịp nghe lời phó chúc cuối!”Tám bộ chúng – trời, người, rồng, dạ-xoa, càn-thát-bà, a-tu-la, ca-lâu-la, khẩn-na-la – đồng thanh khóc, đập đầu, cắt thịt, hiến máu, trời mưa máu, đất nứt thành khe.
Bốn bộ đệ tử quỳ quanh thân Phật vàng ròng, khóc từng hồi:
Trời Đế Thích rải hoa, khóc: “Mặt trời trí tuệ đã lặn!”
Ma vương cúi đầu, khóc: “Kẻ thù của ta đã đi!”
Rồng vương phun nước mắt thành mưa: “Ai sẽ độ chúng con?”
Đại chúng quyết định hỏa táng.
Dùng gỗ chiên-đàn thơm, xếp thành giàn cao bảy tầng, đặt thân Phật vào quan tài vàng.
Nhưng lửa không cháy!
Dù đốt bao nhiêu lần, lửa vẫn tắt.
Ca Diếp bạch:
“Phật chưa cho phép!Phật chờ chúng con ngộ!”Bỗng nhiên, đất rung, giàn củi tự bốc cháy, lửa vàng rực rỡ, nhưng không nóng.
Quan tài tự mở.
Thân Phật – vẫn vàng ròng, vẫn mỉm cười – bước ra khỏi lửa, đứng trên hư không, ánh sáng chiếu mười phương.
Đại chúng kinh hãi, đồng thanh reo:
“Phật chưa diệt! Phật chưa diệt!”Phật dùng giọng sư tử hống, vang khắp tam thiên đại thiên thế giới:
“Này đại chúng!Đừng khóc!Ta chưa từng sinh, làm sao có diệt?Thân này chỉ là hóa thân, thị hiện sinh diệt để dạy vô thường.Pháp thân Ta như hư không – không sinh, không diệt, không đến, không đi.Ta ở đâu?Phật đưa tay chỉ Ca Diếp:
“Ca Diếp là mẹ của chánh pháp.Ai cúng dường Ca Diếp, là cúng dường Ta.Ai nghe Ca Diếp, là nghe Ta.Ai phá Ca Diếp, là phá Ta.”Phật nói kệ cuối cùng:
“Thân này như lửa tụ,Hết củi, lửa tự tắt.Pháp thân không sinh diệt,Thường trụ trong tâm ông.Đừng khóc Phật đã đi,Khóc mình chưa tự độ.Tự thắp đuốc mà đi,Niết-bàn ở ngay đây.”Phật mỉm cười lần cuối, ánh sáng từ toàn thân phóng ra, rồi thân Phật tự nhiên trở lại quan tài, lửa lại cháy, thiêu thân hóa thành xá-lợi.
Đại chúng ngừng khóc, chắp tay đảnh lễ, đồng thanh niệm:
“Nam mô Phật bất diệt!Nam mô Pháp bất diệt!Nam mô Tăng bất diệt!Nam mô Phật tánh bất diệt!”Trời mưa hoa, đất thơm chiên-đàn, tám bộ chúng chia xá-lợi, xây tháp cúng dường.
Chánh pháp nhãn tạng đã truyền.
Phật tánh đã gieo.
Niết-bàn đã mở.
Lợi Lạc Của Việc Nghe, Trì Niệm KinhNghe và trì niệm Quyển 15 Kinh Đại Bát Niết Bàn mang lại lợi lạc bất tư nghị:
Ai thường nghe, thường niệm, thường hành theo phẩm này, người ấy chính là người thấy Phật sống, là ngọn đèn sáng giữa đêm đen, là hạt giống Niết-bàn bất diệt.
Nam mô Đại Bát Niết Bàn Kinh!
Nam mô Phật Kim Cương Bất Hoại!
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
By Nguoi Mien TrungQuyển 15 Kinh Đại Bát Niết Bàn (Phẩm Bi Thán) là tiếng khóc của tám bộ chúng ngay sau khi Phật nhập Niết-bàn.
Ngay sau khi Phật nhập diệt, giác quan như vỡ, đất trời như nứt.
A-nan – người em họ, người hầu cận 25 năm – ôm đầu gào khóc, ngã lăn trên đất, máu chảy từ trán:
“Phật ơi! Phật ơi!Con mất thầy rồi!Con mất ánh sáng rồi!Ai sẽ chỉ đường cho con?”A-na-luật (mù mắt) đứng lặng, nước mắt chảy thành dòng, nói:
“Ta không thấy thân Phật, nhưng ta thấy Pháp thân còn sáng.”Ca Diếp từ xa chạy đến, thấy Phật đã nhập diệt, đập đầu xuống đất, gào lớn:
“Bạch Thế Tôn! Con chưa kịp về!Con chưa kịp lạy lần cuối!Con chưa kịp nghe lời phó chúc cuối!”Tám bộ chúng – trời, người, rồng, dạ-xoa, càn-thát-bà, a-tu-la, ca-lâu-la, khẩn-na-la – đồng thanh khóc, đập đầu, cắt thịt, hiến máu, trời mưa máu, đất nứt thành khe.
Bốn bộ đệ tử quỳ quanh thân Phật vàng ròng, khóc từng hồi:
Trời Đế Thích rải hoa, khóc: “Mặt trời trí tuệ đã lặn!”
Ma vương cúi đầu, khóc: “Kẻ thù của ta đã đi!”
Rồng vương phun nước mắt thành mưa: “Ai sẽ độ chúng con?”
Đại chúng quyết định hỏa táng.
Dùng gỗ chiên-đàn thơm, xếp thành giàn cao bảy tầng, đặt thân Phật vào quan tài vàng.
Nhưng lửa không cháy!
Dù đốt bao nhiêu lần, lửa vẫn tắt.
Ca Diếp bạch:
“Phật chưa cho phép!Phật chờ chúng con ngộ!”Bỗng nhiên, đất rung, giàn củi tự bốc cháy, lửa vàng rực rỡ, nhưng không nóng.
Quan tài tự mở.
Thân Phật – vẫn vàng ròng, vẫn mỉm cười – bước ra khỏi lửa, đứng trên hư không, ánh sáng chiếu mười phương.
Đại chúng kinh hãi, đồng thanh reo:
“Phật chưa diệt! Phật chưa diệt!”Phật dùng giọng sư tử hống, vang khắp tam thiên đại thiên thế giới:
“Này đại chúng!Đừng khóc!Ta chưa từng sinh, làm sao có diệt?Thân này chỉ là hóa thân, thị hiện sinh diệt để dạy vô thường.Pháp thân Ta như hư không – không sinh, không diệt, không đến, không đi.Ta ở đâu?Phật đưa tay chỉ Ca Diếp:
“Ca Diếp là mẹ của chánh pháp.Ai cúng dường Ca Diếp, là cúng dường Ta.Ai nghe Ca Diếp, là nghe Ta.Ai phá Ca Diếp, là phá Ta.”Phật nói kệ cuối cùng:
“Thân này như lửa tụ,Hết củi, lửa tự tắt.Pháp thân không sinh diệt,Thường trụ trong tâm ông.Đừng khóc Phật đã đi,Khóc mình chưa tự độ.Tự thắp đuốc mà đi,Niết-bàn ở ngay đây.”Phật mỉm cười lần cuối, ánh sáng từ toàn thân phóng ra, rồi thân Phật tự nhiên trở lại quan tài, lửa lại cháy, thiêu thân hóa thành xá-lợi.
Đại chúng ngừng khóc, chắp tay đảnh lễ, đồng thanh niệm:
“Nam mô Phật bất diệt!Nam mô Pháp bất diệt!Nam mô Tăng bất diệt!Nam mô Phật tánh bất diệt!”Trời mưa hoa, đất thơm chiên-đàn, tám bộ chúng chia xá-lợi, xây tháp cúng dường.
Chánh pháp nhãn tạng đã truyền.
Phật tánh đã gieo.
Niết-bàn đã mở.
Lợi Lạc Của Việc Nghe, Trì Niệm KinhNghe và trì niệm Quyển 15 Kinh Đại Bát Niết Bàn mang lại lợi lạc bất tư nghị:
Ai thường nghe, thường niệm, thường hành theo phẩm này, người ấy chính là người thấy Phật sống, là ngọn đèn sáng giữa đêm đen, là hạt giống Niết-bàn bất diệt.
Nam mô Đại Bát Niết Bàn Kinh!
Nam mô Phật Kim Cương Bất Hoại!
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!