
Sign up to save your podcasts
Or


Quyển 17 Kinh Đại Bát Niết Bàn (Phẩm Phú Lâu Na Ca Thán – Truyền Pháp Cứu Độ) là lời kêu gọi cuối cùng của Đức Phật sau khi nhập diệt, hiện thân giữa hư không để truyền pháp cho Phú Lâu Na – vị đệ tử dũng mãnh, biện tài, nguyện vào địa ngục độ chúng sanh.
Sau khi chia xá-lợi, mười tháp đã xây, đại chúng chuẩn bị ra về.
Bỗng nhiên, hư không sáng rực, đất rung sáu cách, Phật hiện thân Kim Cương bất hoại, cao lớn như núi Tu-di, đứng trên hoa sen ngàn cánh, ánh sáng chiếu khắp tam thiên đại thiên thế giới.
Đại chúng kinh hãi, đồng thanh reo:
“Phật chưa diệt! Phật lại hiện!”Phật chỉ tay về phía Tây, gọi lớn:
“Phú Lâu Na!Con ở đâu? Mau đến đây!”Phú Lâu Na – đang ngồi thiền dưới gốc cây – nghe tiếng Phật, bay lên hư không, quỳ trước Phật, nước mắt lưng tròng:
“Bạch Thế Tôn! Con tưởng Ngài đã nhập diệt!Con nguyện vào địa ngục độ chúng sanh, không sợ khổ, chỉ sợ không được nghe pháp!”Phật mỉm cười, ánh sáng từ nhụy trắng giữa chặn chiếu vào trán Phú Lâu Na, nói:
“Lành thay, Phú Lâu Na!Con là đệ tử dũng mãnh nhất của Ta.Con đã từng nguyện vào địa ngục độ chúng sanh.Hôm nay, Ta truyền cho con sứ mệnh cuối cùng.”Phật dùng 8 thí dụ để phó chúc:
Phật truyền sứ mệnh:
“Phú Lâu Na!Con hãy vào thành Sura – nơi 500 người ác, tà kiến, hung bạo, không tin Phật.Dùng kinh Niết-bàn này mà độ họ.Dù họ chửi, đánh, giết – con vẫn mỉm cười, vẫn nói pháp.Một người ngộ = cả thành được cứu.”Phú Lâu Na đứng dậy, ánh sáng từ thân bắn ra, quỳ lạy, nói:
“Bạch Thế Tôn! Con xin vâng lời!Dù thân này tan thành tro, con vẫn nói kinh Niết-bàn!Dù máu chảy thành sông, con vẫn độ chúng sanh!”Ngay lúc ấy, Phú Lâu Na chứng quả A-la-hán, thân phóng ánh sáng, hư không mưa hoa, trời rồng ca ngợi.
Phật đưa tay xoa đầu, ấn ký:
“Phú Lâu Na!Đời sau, con sẽ thành Phật, hiệu là “Pháp Minh Như Lai”.Con sẽ độ vô lượng chúng sanh trong mạt pháp.Kinh Niết-bàn này là mẹ của con.”Phật nói kệ phó chúc:
“Phú Lâu Na dũng mãnh,Vào ác độ chúng sanh.Kinh này là ngọn đèn,Soi đêm dài mạt kiếp.Một người nghe, một người ngộ,Ngàn người sáng, vạn người độ.Truyền kinh là truyền Phật,Độ ác là độ mình.Mạt pháp dù đen tối,Một câu kinh là sáng.Ta đi, con còn trụ,Pháp truyền, đạo bất diệt.”Phật mỉm cười lần cuối, ánh sáng từ toàn thân phóng ra, rồi thân Kim Cương tan vào hư không, chỉ còn tiếng chuông kinh vang khắp mười phương.
Phú Lâu Na đảnh lễ, bay về thành Sura, bắt đầu sứ mệnh độ ác.
Đại chúng im lặng, chắp tay niệm:
“Nam mô Pháp Minh Như Lai!Nam mô Kinh Niết-bàn cứu độ!Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!”Lợi Lạc Của Việc Nghe, Trì Niệm KinhNghe và trì niệm Quyển 17 Kinh Đại Bát Niết Bàn mang lại lợi lạc tối thượng:
Ai thường nghe, thường niệm, thường truyền kinh này, người ấy chính là Phú Lâu Na tái sinh, là ngọn đèn sáng giữa ác đạo, là hạt giống Phật cứu độ bất diệt.
Nam mô Đại Bát Niết Bàn Kinh cứu độ!
Nam mô Phú Lâu Na Diên Bồ Tát!
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
By Nguoi Mien TrungQuyển 17 Kinh Đại Bát Niết Bàn (Phẩm Phú Lâu Na Ca Thán – Truyền Pháp Cứu Độ) là lời kêu gọi cuối cùng của Đức Phật sau khi nhập diệt, hiện thân giữa hư không để truyền pháp cho Phú Lâu Na – vị đệ tử dũng mãnh, biện tài, nguyện vào địa ngục độ chúng sanh.
Sau khi chia xá-lợi, mười tháp đã xây, đại chúng chuẩn bị ra về.
Bỗng nhiên, hư không sáng rực, đất rung sáu cách, Phật hiện thân Kim Cương bất hoại, cao lớn như núi Tu-di, đứng trên hoa sen ngàn cánh, ánh sáng chiếu khắp tam thiên đại thiên thế giới.
Đại chúng kinh hãi, đồng thanh reo:
“Phật chưa diệt! Phật lại hiện!”Phật chỉ tay về phía Tây, gọi lớn:
“Phú Lâu Na!Con ở đâu? Mau đến đây!”Phú Lâu Na – đang ngồi thiền dưới gốc cây – nghe tiếng Phật, bay lên hư không, quỳ trước Phật, nước mắt lưng tròng:
“Bạch Thế Tôn! Con tưởng Ngài đã nhập diệt!Con nguyện vào địa ngục độ chúng sanh, không sợ khổ, chỉ sợ không được nghe pháp!”Phật mỉm cười, ánh sáng từ nhụy trắng giữa chặn chiếu vào trán Phú Lâu Na, nói:
“Lành thay, Phú Lâu Na!Con là đệ tử dũng mãnh nhất của Ta.Con đã từng nguyện vào địa ngục độ chúng sanh.Hôm nay, Ta truyền cho con sứ mệnh cuối cùng.”Phật dùng 8 thí dụ để phó chúc:
Phật truyền sứ mệnh:
“Phú Lâu Na!Con hãy vào thành Sura – nơi 500 người ác, tà kiến, hung bạo, không tin Phật.Dùng kinh Niết-bàn này mà độ họ.Dù họ chửi, đánh, giết – con vẫn mỉm cười, vẫn nói pháp.Một người ngộ = cả thành được cứu.”Phú Lâu Na đứng dậy, ánh sáng từ thân bắn ra, quỳ lạy, nói:
“Bạch Thế Tôn! Con xin vâng lời!Dù thân này tan thành tro, con vẫn nói kinh Niết-bàn!Dù máu chảy thành sông, con vẫn độ chúng sanh!”Ngay lúc ấy, Phú Lâu Na chứng quả A-la-hán, thân phóng ánh sáng, hư không mưa hoa, trời rồng ca ngợi.
Phật đưa tay xoa đầu, ấn ký:
“Phú Lâu Na!Đời sau, con sẽ thành Phật, hiệu là “Pháp Minh Như Lai”.Con sẽ độ vô lượng chúng sanh trong mạt pháp.Kinh Niết-bàn này là mẹ của con.”Phật nói kệ phó chúc:
“Phú Lâu Na dũng mãnh,Vào ác độ chúng sanh.Kinh này là ngọn đèn,Soi đêm dài mạt kiếp.Một người nghe, một người ngộ,Ngàn người sáng, vạn người độ.Truyền kinh là truyền Phật,Độ ác là độ mình.Mạt pháp dù đen tối,Một câu kinh là sáng.Ta đi, con còn trụ,Pháp truyền, đạo bất diệt.”Phật mỉm cười lần cuối, ánh sáng từ toàn thân phóng ra, rồi thân Kim Cương tan vào hư không, chỉ còn tiếng chuông kinh vang khắp mười phương.
Phú Lâu Na đảnh lễ, bay về thành Sura, bắt đầu sứ mệnh độ ác.
Đại chúng im lặng, chắp tay niệm:
“Nam mô Pháp Minh Như Lai!Nam mô Kinh Niết-bàn cứu độ!Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!”Lợi Lạc Của Việc Nghe, Trì Niệm KinhNghe và trì niệm Quyển 17 Kinh Đại Bát Niết Bàn mang lại lợi lạc tối thượng:
Ai thường nghe, thường niệm, thường truyền kinh này, người ấy chính là Phú Lâu Na tái sinh, là ngọn đèn sáng giữa ác đạo, là hạt giống Phật cứu độ bất diệt.
Nam mô Đại Bát Niết Bàn Kinh cứu độ!
Nam mô Phú Lâu Na Diên Bồ Tát!
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!