Share Minh Đi Lạc
Share to email
Share to Facebook
Share to X
By Minh Đào
The podcast currently has 14 episodes available.
Nếu bạn hiểu, phân biệt và tách biệt được rõ 2 trạng thái này, và thực hành nó mỗi khi có chuyện buồn ập đến, tôi nghĩ nó sẽ thay đổi cuộc đời, như cách nó đã thay đổi cuộc đời tôi. Ta vẫn có buồn một cách tích cực, bi quan một cách lạc quan, và đau nhưng không nhất thiết phải khổ.
Lớp Viết Tự Do Và Sáng Tạo đang mở:
https://www.daihoctuhoc.com/viet-tu-do-va-sang-tao
Lần đầu, có lẽ không cần tốt, thậm chí chẳng cần quá quan trọng. Chỉ cần nó vẫn khiến bạn dám tin vào những lần sau là được.
Sợ hơn cả một thế hệ không lắng nghe là một thế hệ "gật gù". Ai đó nói hộ lòng tôi và tôi chỉ cần share về tường là đủ.
Có những chuyện, làm gì cũng dược, cứ làm đến cùng là được. Rồi kết quả có ra sao, thì cũng chẳng sao nữa.
Đôi khi, cách dễ nhất để chiến thắng lại là đầu hàng. Khóc không có gì đáng buồn, không thể khóc được mới là bi kịch.
Có những thứ phải mất đi rồi, bạn mới thấy nó không quá cần thiết. Tưởng là vô giá, hóa ra lại là vô giá trị.
Khi không muốn, người ta sẽ luôn bận, còn khi muốn, người ta luôn rảnh.
"Nếu lúc đó có cậu, tớ đã không thể có bây giờ". Đôi khi, cũng cần cảm ơn vì đã không ở bên, đã để tôi lại một mình, và đã đến trễ.
Dễ chịu nhất là khi ở bên ai đó mà không buộc phải nói gì. Sự tĩnh mịch khi ở cạnh nhau vừa là cảm giác dễ chịu nhất, nhưng đôi khi lại là âm thanh đáng sợ nhất.
Người lớn rất bận. Họ bận phải làm người lớn. Họ muốn nói nhiều, nhưng lại sợ không ai hiểu.
The podcast currently has 14 episodes available.
40 Listeners