Ít có truyện nào đọc xong mà đau lòng và ám ảnh đến vậy. Truyện này mình đọc khi còn cấp 2. Lúc đó, cái đói cũng vẫn còn gần lắm, tin lắm. Hồi đó, thi thoảng vẫn có người ăn xin đến trước cổng nhà, tay cầm 1 cái rá gạo, trong có cái ống bơ. Vậy đấy, họ chẳng xin tiền, họ chỉ xin gạo. Cái đói ám ảnh người ta ghê gớm, mà có những khi đúng là chẳng làm gì ra được cái ăn. Chết vì đói chắc là cái chết thương tâm nhất đấy nhỉ? Mình đã nghĩ như vậy