
Sign up to save your podcasts
Or


NẾU CON MẢI ĐIỀU KHIỂN THÂN TÂM, THÌ LÀM SAO CON NHÌN VÀO BỘ MẶT TỰ NHIÊN CỦA CON ĐƯỢC?
Khi con thực hành mà con nghĩ rằng ‘Tôi đang thực hành’ thì cái thực hành của con đã lầm lạc ngay từ đầu. Đó là sai từ gốc. Thực hành giỏi hay thực hành kém đều dẫn đến một cái ‘Tôi tâm linh’ điều khiển, khống chế thực hành theo kiểu của ‘Tôi’ muốn. Tôi kém, cái Tôi cũng to lên. Tôi giỏi, cái Tôi cũng to lên.
Đó là lý do tại sao từ xưa đến nay nhiều người thực hành Phật Giáo và những môn phái khác không có kết quả. Dù thực hành có thần thông biến hóa, có thông minh tài ba thế nào đi nữa thì người thực hành vẫn không thoát khỏi cái cảm giác ‘Tôi đang làm việc này.’ Kết quả vẫn là một chúng sinh luân chuyển trong luân hồi.
Việc tin rằng ‘Tôi làm’ là một ảo giác phá hoại mọi thành tựu tâm linh từ xưa đến nay.
Thế nên các con phải nhận thức lại:
Ai là người đang thực hành pháp?
Ai là người đang nhìn sư phụ?
Ai là người đang nghĩ những suy nghĩ trong đầu này?
Ai là người điều khiển thân thể ở tư thế đấy?
Ai là người vận hành các hoạt động trong ngày của con?
Nếu con nhận thức người đấy là ai, thì con sẽ biết ai đang thực hành pháp. Nếu con biết được như vậy, thì con sẽ chẳng còn gì để lo lắng nữa.
Nhìn sư phụ làm ví dụ: sự thật là không có sư phụ nào đứng sau điều khiển thân khẩu ý của ông ta cả. Không có một sư phụ nào đang nghĩ gì trong đầu cả. Ổng ngồi ngả ngớn như vậy vì người điều khiển thân thể của ông ấy không phải là ông ấy, mà có một thế lực vô hình điều khiển thân thể của ông ấy ngồi đúng tư thế này. Đó gọi là Duyên, hay là xung lực tự nhiên, hay cao cấp hơn nữa là Biết.
Các con ở đây ai cũng nghĩ mình đang nhìn vào sư phụ, nhưng thực ra không phải. Hiểu được điều ấy thì con bắt đầu hiểu được thế nào là Vô Ngã: Không có người nào đứng sau, mà chỉ có duyên, hay các quy luật tự nhiên vận động cái thân thể này, lời nói này, suy nghĩ này.
Sau lưng cái hình này không có sư phụ nào hết.
Sau lưng cái hình kia không có con nào hết.
Khi con nhận ra điều đó, con sẽ thoát khỏi cái ảo giác ‘Tôi là người đang điều khiển’, và con nhận ra con chỉ đang biết thế này thôi. Chỉ có cái Biết đang vận hành từ nãy đến giờ.
Khi đó con mới nhìn thấy Bộ Mặt Tự Nhiên của con, bộ mặt thật của con, bộ mặt xưa nay của con.
Còn nếu không nhận ra, thì con cứ mãi ảo giác con là cái thân tâm này, hay con đang điều khiển thân tâm này. Nếu con đang mải điều khiển thân tâm, thì con làm sao nhìn vào Bộ Mặt Tự Nhiên của con được?
(Trích từ buổi nói chuyện "Đưa Cô vào đời", 01/08/2021, Hà Nội)
By Trong Suốt5
22 ratings
NẾU CON MẢI ĐIỀU KHIỂN THÂN TÂM, THÌ LÀM SAO CON NHÌN VÀO BỘ MẶT TỰ NHIÊN CỦA CON ĐƯỢC?
Khi con thực hành mà con nghĩ rằng ‘Tôi đang thực hành’ thì cái thực hành của con đã lầm lạc ngay từ đầu. Đó là sai từ gốc. Thực hành giỏi hay thực hành kém đều dẫn đến một cái ‘Tôi tâm linh’ điều khiển, khống chế thực hành theo kiểu của ‘Tôi’ muốn. Tôi kém, cái Tôi cũng to lên. Tôi giỏi, cái Tôi cũng to lên.
Đó là lý do tại sao từ xưa đến nay nhiều người thực hành Phật Giáo và những môn phái khác không có kết quả. Dù thực hành có thần thông biến hóa, có thông minh tài ba thế nào đi nữa thì người thực hành vẫn không thoát khỏi cái cảm giác ‘Tôi đang làm việc này.’ Kết quả vẫn là một chúng sinh luân chuyển trong luân hồi.
Việc tin rằng ‘Tôi làm’ là một ảo giác phá hoại mọi thành tựu tâm linh từ xưa đến nay.
Thế nên các con phải nhận thức lại:
Ai là người đang thực hành pháp?
Ai là người đang nhìn sư phụ?
Ai là người đang nghĩ những suy nghĩ trong đầu này?
Ai là người điều khiển thân thể ở tư thế đấy?
Ai là người vận hành các hoạt động trong ngày của con?
Nếu con nhận thức người đấy là ai, thì con sẽ biết ai đang thực hành pháp. Nếu con biết được như vậy, thì con sẽ chẳng còn gì để lo lắng nữa.
Nhìn sư phụ làm ví dụ: sự thật là không có sư phụ nào đứng sau điều khiển thân khẩu ý của ông ta cả. Không có một sư phụ nào đang nghĩ gì trong đầu cả. Ổng ngồi ngả ngớn như vậy vì người điều khiển thân thể của ông ấy không phải là ông ấy, mà có một thế lực vô hình điều khiển thân thể của ông ấy ngồi đúng tư thế này. Đó gọi là Duyên, hay là xung lực tự nhiên, hay cao cấp hơn nữa là Biết.
Các con ở đây ai cũng nghĩ mình đang nhìn vào sư phụ, nhưng thực ra không phải. Hiểu được điều ấy thì con bắt đầu hiểu được thế nào là Vô Ngã: Không có người nào đứng sau, mà chỉ có duyên, hay các quy luật tự nhiên vận động cái thân thể này, lời nói này, suy nghĩ này.
Sau lưng cái hình này không có sư phụ nào hết.
Sau lưng cái hình kia không có con nào hết.
Khi con nhận ra điều đó, con sẽ thoát khỏi cái ảo giác ‘Tôi là người đang điều khiển’, và con nhận ra con chỉ đang biết thế này thôi. Chỉ có cái Biết đang vận hành từ nãy đến giờ.
Khi đó con mới nhìn thấy Bộ Mặt Tự Nhiên của con, bộ mặt thật của con, bộ mặt xưa nay của con.
Còn nếu không nhận ra, thì con cứ mãi ảo giác con là cái thân tâm này, hay con đang điều khiển thân tâm này. Nếu con đang mải điều khiển thân tâm, thì con làm sao nhìn vào Bộ Mặt Tự Nhiên của con được?
(Trích từ buổi nói chuyện "Đưa Cô vào đời", 01/08/2021, Hà Nội)

0 Listeners