
Sign up to save your podcasts
Or
Đợi tới một ngày nào đó, lúc người khác cuối cùng cũng chú ý đến bạn, họ sẽ phải hiện ra một người tuyệt vời hơn họ vẫn thường nghĩ.
Tiêu đề: [其实,不合群的你真的很酷]
Thực ra, bạn- người không hoà đồng rất ngầu đấy!
Thời học sinh, mỗi lớp đều có vài người nhân duyên tốt lạ thường, bất luận đi tới đâu đều có thể kéo theo cả một đoàn, luôn là tiêu điểm trong một đám người. Lúc hoạt động lớp, bọn họ luôn là người năng nổ nhất.
Những người này tính cách cởi mở, biết cách nói chuyện, có thể thân thiết với thầy cô bạn bè. Trên bàn rượu, biết cách nói những lời kính rượu hoa mỹ, lúc hoạt động, biết cách làm tăng không khí. Bọn họ dường như quen biết rất nhiều người, cũng rất nhiều người quen biết họ. Bọn họ có thể nhiệt tình chào hỏi những người khác nhau, có thể là những người tôi biết, hoặc không. Bọn họ dường như có nhiều cuộc điện thoại, nhiều tin nhắn trả lời không hết.
Tôi từng cực kỳ mong trở thành người như bọn họ, có thể hoà nhập với tất cả mọi người xung quanh, chăm sóc cho tâm trạng của mọi người, đáp ứng mọi cầu giúp của mọi người, cho dù chịu những hiểu nhầm cũng cười cho qua, có nhiều chủ đề để nói với mọi người, không đem hỉ nộ ái ố viết hết lên trên mặt.
Tôi ngưỡi mộ sự khéo léo của bọn họ, ngưỡng mộ cả nhân duyên tốt của bọn họ. Tôi nghĩ, bọn họ chắc sẽ không bao giờ cô đơn, sẽ không có chuyện không có người ăn cơm cùng, khi bị bệnh sẽ có người chăm sóc, khi gặp khó khăn luôn có người giúp, không có những muộn phiền đại loại như “Không biết đi đâu cả” vào các ngày lễ tết.
Thế là, tôi cũng thử làm một người như vậy, lấy lòng tất cả mọi người bên cạnh, năng nổ trong các tiết học trong các buổi tụ họp, cố gắng giải quyết việc nhỏ việc lớn của những người bên cạnh. Để lúc nói chuyện với bọn họ có thể chen vào một hai câu, tôi đọc tiểu thuyết mà bọn họ đọc, xem phim Hàn mà bọn họ xem, tôi cứ tưởng rằng đây là cảm giác tồn tại. Bạn cùng phòng đi shopping, đi khu vui chơi cần người đi cùng, tôi đều bỏ dở việc đang làm để bầu bạn, tôi cứ tưởng như vậy là nghĩa khí. Trên bàn rươụ học cách quan sát, gượng cười, tôi tưởng đó là tạo mối quan hệ.
Người khác lôi nỗi đau khuyết điểm của bạn ra trêu chọc, chỉ có thể gượng gạo hùa theo, tới cả dũng khí nổi giận cũng không có, bởi vì sợ mọi người nói bạn không biết đùa. Rõ ràng là câu chuyện chả buồn cười, tôi cũng phải cười theo mọi người, vì sợ mọi người bảo tôi làm họ mất hứng.
Thà hy sinh bản thân, cũng phải đối xử tốt với mọi người, sau khi đổi lấy cái gọi là nhân duyên tốt quả thực có một vài người vây quanh tôi, có người cùng tôi ăn chơi, có người cùng tôi đi học, nhưng không một ai có thể tâm sự. Có những chuyện ấm ức vô cùng giấu trong lòng, sắp mở miệng nói tới nơi nhưng rồi lại thấy không đáng để nhắc đến. Mỗi khi tới đêm khuya vắng người, cảm giác cô đơn vẫn bao vây lấy tôi.
Hoá ra nỗ lực hoà đồng thật sự không làm tôi vui chút nào.
Hôm nọ nhìn thấy một đoạn mà Dư Hoa viết: “ Tôi không còn giả bộ có nhiều bạn, mà quay về khoảng cô đơn, lấy con người thực sự của tôi để bắt đầu một cuộc sống độc lập. Có lúc cũng cảm thấy cô đơn, khó để chịu đựng sự dày vò trống rỗng, nhưng tôi thà lấy cách đó để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, cũng không muốn lấy sự sỉ nhục làm cái giá để đổi lấy những người bạn cho có. Cuối cùng tôi cũng hiểu được, phí thời gian và sức lực để đổi lấy câu “ Bạn tốt thật đấy”, đám người như vậy, hoà đồng nhưng cũng chẳng để làm gì, chỉ đang lãng phí sinh mệnh mà thôi. Bất kì một mối quan hệ nào đều không nên là giúp người khi hoạn nạn, mà nên là dệt hoa trên gấm. Quan hệ xã hội chưa từng được tạo nên bởi sự hùa theo những lời nói khoác lác trên bàn rượu, bạn bè cùng chung chí hướng mới hút nhau. Làm cho bản thân tốt hơn quan trọng hơn nhiều việc đi lấy lòng người khác.......
Đọc tiếp tại Fanpage mình nhé! (Vì hết phạm vi ký tự cho phép rồi :( )
Đợi tới một ngày nào đó, lúc người khác cuối cùng cũng chú ý đến bạn, họ sẽ phải hiện ra một người tuyệt vời hơn họ vẫn thường nghĩ.
Tiêu đề: [其实,不合群的你真的很酷]
Thực ra, bạn- người không hoà đồng rất ngầu đấy!
Thời học sinh, mỗi lớp đều có vài người nhân duyên tốt lạ thường, bất luận đi tới đâu đều có thể kéo theo cả một đoàn, luôn là tiêu điểm trong một đám người. Lúc hoạt động lớp, bọn họ luôn là người năng nổ nhất.
Những người này tính cách cởi mở, biết cách nói chuyện, có thể thân thiết với thầy cô bạn bè. Trên bàn rượu, biết cách nói những lời kính rượu hoa mỹ, lúc hoạt động, biết cách làm tăng không khí. Bọn họ dường như quen biết rất nhiều người, cũng rất nhiều người quen biết họ. Bọn họ có thể nhiệt tình chào hỏi những người khác nhau, có thể là những người tôi biết, hoặc không. Bọn họ dường như có nhiều cuộc điện thoại, nhiều tin nhắn trả lời không hết.
Tôi từng cực kỳ mong trở thành người như bọn họ, có thể hoà nhập với tất cả mọi người xung quanh, chăm sóc cho tâm trạng của mọi người, đáp ứng mọi cầu giúp của mọi người, cho dù chịu những hiểu nhầm cũng cười cho qua, có nhiều chủ đề để nói với mọi người, không đem hỉ nộ ái ố viết hết lên trên mặt.
Tôi ngưỡi mộ sự khéo léo của bọn họ, ngưỡng mộ cả nhân duyên tốt của bọn họ. Tôi nghĩ, bọn họ chắc sẽ không bao giờ cô đơn, sẽ không có chuyện không có người ăn cơm cùng, khi bị bệnh sẽ có người chăm sóc, khi gặp khó khăn luôn có người giúp, không có những muộn phiền đại loại như “Không biết đi đâu cả” vào các ngày lễ tết.
Thế là, tôi cũng thử làm một người như vậy, lấy lòng tất cả mọi người bên cạnh, năng nổ trong các tiết học trong các buổi tụ họp, cố gắng giải quyết việc nhỏ việc lớn của những người bên cạnh. Để lúc nói chuyện với bọn họ có thể chen vào một hai câu, tôi đọc tiểu thuyết mà bọn họ đọc, xem phim Hàn mà bọn họ xem, tôi cứ tưởng rằng đây là cảm giác tồn tại. Bạn cùng phòng đi shopping, đi khu vui chơi cần người đi cùng, tôi đều bỏ dở việc đang làm để bầu bạn, tôi cứ tưởng như vậy là nghĩa khí. Trên bàn rươụ học cách quan sát, gượng cười, tôi tưởng đó là tạo mối quan hệ.
Người khác lôi nỗi đau khuyết điểm của bạn ra trêu chọc, chỉ có thể gượng gạo hùa theo, tới cả dũng khí nổi giận cũng không có, bởi vì sợ mọi người nói bạn không biết đùa. Rõ ràng là câu chuyện chả buồn cười, tôi cũng phải cười theo mọi người, vì sợ mọi người bảo tôi làm họ mất hứng.
Thà hy sinh bản thân, cũng phải đối xử tốt với mọi người, sau khi đổi lấy cái gọi là nhân duyên tốt quả thực có một vài người vây quanh tôi, có người cùng tôi ăn chơi, có người cùng tôi đi học, nhưng không một ai có thể tâm sự. Có những chuyện ấm ức vô cùng giấu trong lòng, sắp mở miệng nói tới nơi nhưng rồi lại thấy không đáng để nhắc đến. Mỗi khi tới đêm khuya vắng người, cảm giác cô đơn vẫn bao vây lấy tôi.
Hoá ra nỗ lực hoà đồng thật sự không làm tôi vui chút nào.
Hôm nọ nhìn thấy một đoạn mà Dư Hoa viết: “ Tôi không còn giả bộ có nhiều bạn, mà quay về khoảng cô đơn, lấy con người thực sự của tôi để bắt đầu một cuộc sống độc lập. Có lúc cũng cảm thấy cô đơn, khó để chịu đựng sự dày vò trống rỗng, nhưng tôi thà lấy cách đó để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, cũng không muốn lấy sự sỉ nhục làm cái giá để đổi lấy những người bạn cho có. Cuối cùng tôi cũng hiểu được, phí thời gian và sức lực để đổi lấy câu “ Bạn tốt thật đấy”, đám người như vậy, hoà đồng nhưng cũng chẳng để làm gì, chỉ đang lãng phí sinh mệnh mà thôi. Bất kì một mối quan hệ nào đều không nên là giúp người khi hoạn nạn, mà nên là dệt hoa trên gấm. Quan hệ xã hội chưa từng được tạo nên bởi sự hùa theo những lời nói khoác lác trên bàn rượu, bạn bè cùng chung chí hướng mới hút nhau. Làm cho bản thân tốt hơn quan trọng hơn nhiều việc đi lấy lòng người khác.......
Đọc tiếp tại Fanpage mình nhé! (Vì hết phạm vi ký tự cho phép rồi :( )