
Sign up to save your podcasts
Or
Tiêu đề: [在你的城市,你是不是一个人?]
Bạn có một mình trong thành phố của bạn?
Có mấy dòng trong “Rừng Trùng Khánh” mà tôi không thể nào quên: “Mỗi ngày có dịp qua vai người khác, có thể bạn chẳng biết gì về người ấy, biết đâu sẽ có ngày người ấy trở thành bạn, tri kỷ của bạn. Khi chúng tôi gần nhau nhất, khoảng cách giữa tôi và cô ấy chỉ là 0,01 cm, sau đó, tôi đã yêu người phụ nữ này.”. "Khi tôi ở gần cô ấy nhất, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ có 0,01 cm, sáu giờ sau, cô ấy thích một người đàn ông khác." Tôi thích phim của Vương Gia Vệ. Những người đầu tiên chúng tôi biết là cha mẹ, họ hàng, điều này không thể tránh khỏi bởi mối quan hệ huyết thống, sau này quen biết bạn bè hàng xóm, bạn học cùng trường, đồng nghiệp trong đơn vị, tuy có nhiều sự lựa chọn nhưng cũng phải tùy thuộc vào gia đình. , môi trường phát triển. Cho đến một ngày, bạn bị ném vào đám đông của thành phố lớn, và bạn nhìn xung quanh một cách mù mịt, cảm thấy rằng thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ. Bất cứ ai cũng có thể bước vào cuộc đời bạn, và bất cứ ai cũng có thể đi ngang qua bạn. Đó là điều kỳ diệu của cuộc sống.
Tại sao chúng ta, những người sinh ra ở các thị trấn nhỏ, học hành chăm chỉ để đến các thành phố lớn, và ngại quay trở lại ngay cả khi chúng ta hít thở khói bụi mỗi ngày?
Vâng, tôi nghĩ rằng nhiều người trong thành phố đôi khi cảm thấy cô đơn. Không hẳn vì bạn còn độc thân, cũng có thể là bạn đã có gia đình và những đứa con, nhưng bạn cũng sẽ cảm thấy cô đơn khi không có người chia sẻ sở thích cùng bạn. Bạn có đôi khi thở dài, làm sao mình không tìm được một người có thể cùng mình trải qua cuộc đời trong thế giới rộng lớn này? Không phải không có, mà là bạn không đi tìm. Thành phố này rộng lớn như vậy, ưu điểm lớn nhất chính là loại người nào có. Chỉ cần bạn đi tìm. Nhưng nếu bạn không tỏa sáng, làm sao bạn có thể được nhìn thấy? Đừng chờ đợi để được yêu, được cứu rỗi, được phát hiện, được tán thưởng, những người bạn gặp đều là do bạn tìm đến.
Ngay cả ra ngoài tìm kiếm cũng chưa chắc là vì để tìm thấy ai đó. Không vì mục đích gì cả, chỉ đơn giản là muốn mở lòng mình hơn, suy cho cùng chỉ có trái tim rộng mở mới có thể tiếp thu những điều mới mẻ từ thế giới bên ngoài. Nếu bạn muốn thoát khỏi cảnh cô đơn, nếu bạn không muốn bỏ lỡ những cơ hội tuyệt vời ở thành phố này, hãy thử làm những điều này, và đây là những điều tôi đã làm trong vài năm qua và đã cho tôi những trải nghiệm tuyệt vời. Tìm ra sở thích của riêng bạn, đến lớp học hoặc luyện tập ở nhà, sau đó viết và chia sẻ những gì bạn đã học được. Suy cho cùng, sức người có hạn, càng quan tâm, giỏi việc gì thì càng thể hiện sự tự tin, rạng rỡ trong cuộc sống. Và những chia sẻ có chất lượng sẽ khiến nhiều người biết về bạn hơn và những người đánh giá cao bạn sẽ tìm thấy bạn.
Tham gia vào các hoạt động nhỏ giao lưu chú trọng chiều sâu, thảo luận và phát biểu. Khi còn trẻ tham gia các hoạt động thường mang theo tâm lý sùng bái, dễ sinh lòng danh lợi, lúc nào cũng lựa những hoạt đoạt khách đông, khách giỏi để tham gia. Tất nhiên, hoạt động kiểu này cũng bổ ích, nhưng chủ yếu là mở mang tầm mắt.
Trên thực tế, nếu bạn tham gia nhiều hơn, bạn sẽ thấy rằng điều thực sự khiến bạn phát triển không chỉ là những gì người khác đã nói, mà là suy nghĩ, sự lĩnh ngộ của chính bạn cũng như sự kích thích và giao tiếp với người khác. Một số câu lạc bộ đọc sách nhỏ, câu lạc bộ xem phim, hội thảo và thậm chí cả các hoạt động tình nguyện là những lựa chọn tốt. Hãy thử tổ chức các sự kiện của riêng bạn và xây dựng vòng kết nối bạn bè của riêng bạn. Nếu thành phố của bạn không có nhiều loại hình sự kiện như Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu, thì hãy cố gắng tự mình trở thành một nhà tổ chức. Việc tổ chức các hoạt động không cần quá cao sang. Đi chơi, ca hát, xem phim, trao đổi sách, hay nấu ăn cùng nhau đều là những chủ đề hay. Không biết chừng có sự gặp mặt ngẫu nhiên nào đó. Ngay khoảnh khắc gặp gỡ, không cần nói điều gì, chỉ một câu: "Ồ, thì ra bạn cũng ở đây!"
Tiêu đề: [在你的城市,你是不是一个人?]
Bạn có một mình trong thành phố của bạn?
Có mấy dòng trong “Rừng Trùng Khánh” mà tôi không thể nào quên: “Mỗi ngày có dịp qua vai người khác, có thể bạn chẳng biết gì về người ấy, biết đâu sẽ có ngày người ấy trở thành bạn, tri kỷ của bạn. Khi chúng tôi gần nhau nhất, khoảng cách giữa tôi và cô ấy chỉ là 0,01 cm, sau đó, tôi đã yêu người phụ nữ này.”. "Khi tôi ở gần cô ấy nhất, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ có 0,01 cm, sáu giờ sau, cô ấy thích một người đàn ông khác." Tôi thích phim của Vương Gia Vệ. Những người đầu tiên chúng tôi biết là cha mẹ, họ hàng, điều này không thể tránh khỏi bởi mối quan hệ huyết thống, sau này quen biết bạn bè hàng xóm, bạn học cùng trường, đồng nghiệp trong đơn vị, tuy có nhiều sự lựa chọn nhưng cũng phải tùy thuộc vào gia đình. , môi trường phát triển. Cho đến một ngày, bạn bị ném vào đám đông của thành phố lớn, và bạn nhìn xung quanh một cách mù mịt, cảm thấy rằng thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ. Bất cứ ai cũng có thể bước vào cuộc đời bạn, và bất cứ ai cũng có thể đi ngang qua bạn. Đó là điều kỳ diệu của cuộc sống.
Tại sao chúng ta, những người sinh ra ở các thị trấn nhỏ, học hành chăm chỉ để đến các thành phố lớn, và ngại quay trở lại ngay cả khi chúng ta hít thở khói bụi mỗi ngày?
Vâng, tôi nghĩ rằng nhiều người trong thành phố đôi khi cảm thấy cô đơn. Không hẳn vì bạn còn độc thân, cũng có thể là bạn đã có gia đình và những đứa con, nhưng bạn cũng sẽ cảm thấy cô đơn khi không có người chia sẻ sở thích cùng bạn. Bạn có đôi khi thở dài, làm sao mình không tìm được một người có thể cùng mình trải qua cuộc đời trong thế giới rộng lớn này? Không phải không có, mà là bạn không đi tìm. Thành phố này rộng lớn như vậy, ưu điểm lớn nhất chính là loại người nào có. Chỉ cần bạn đi tìm. Nhưng nếu bạn không tỏa sáng, làm sao bạn có thể được nhìn thấy? Đừng chờ đợi để được yêu, được cứu rỗi, được phát hiện, được tán thưởng, những người bạn gặp đều là do bạn tìm đến.
Ngay cả ra ngoài tìm kiếm cũng chưa chắc là vì để tìm thấy ai đó. Không vì mục đích gì cả, chỉ đơn giản là muốn mở lòng mình hơn, suy cho cùng chỉ có trái tim rộng mở mới có thể tiếp thu những điều mới mẻ từ thế giới bên ngoài. Nếu bạn muốn thoát khỏi cảnh cô đơn, nếu bạn không muốn bỏ lỡ những cơ hội tuyệt vời ở thành phố này, hãy thử làm những điều này, và đây là những điều tôi đã làm trong vài năm qua và đã cho tôi những trải nghiệm tuyệt vời. Tìm ra sở thích của riêng bạn, đến lớp học hoặc luyện tập ở nhà, sau đó viết và chia sẻ những gì bạn đã học được. Suy cho cùng, sức người có hạn, càng quan tâm, giỏi việc gì thì càng thể hiện sự tự tin, rạng rỡ trong cuộc sống. Và những chia sẻ có chất lượng sẽ khiến nhiều người biết về bạn hơn và những người đánh giá cao bạn sẽ tìm thấy bạn.
Tham gia vào các hoạt động nhỏ giao lưu chú trọng chiều sâu, thảo luận và phát biểu. Khi còn trẻ tham gia các hoạt động thường mang theo tâm lý sùng bái, dễ sinh lòng danh lợi, lúc nào cũng lựa những hoạt đoạt khách đông, khách giỏi để tham gia. Tất nhiên, hoạt động kiểu này cũng bổ ích, nhưng chủ yếu là mở mang tầm mắt.
Trên thực tế, nếu bạn tham gia nhiều hơn, bạn sẽ thấy rằng điều thực sự khiến bạn phát triển không chỉ là những gì người khác đã nói, mà là suy nghĩ, sự lĩnh ngộ của chính bạn cũng như sự kích thích và giao tiếp với người khác. Một số câu lạc bộ đọc sách nhỏ, câu lạc bộ xem phim, hội thảo và thậm chí cả các hoạt động tình nguyện là những lựa chọn tốt. Hãy thử tổ chức các sự kiện của riêng bạn và xây dựng vòng kết nối bạn bè của riêng bạn. Nếu thành phố của bạn không có nhiều loại hình sự kiện như Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu, thì hãy cố gắng tự mình trở thành một nhà tổ chức. Việc tổ chức các hoạt động không cần quá cao sang. Đi chơi, ca hát, xem phim, trao đổi sách, hay nấu ăn cùng nhau đều là những chủ đề hay. Không biết chừng có sự gặp mặt ngẫu nhiên nào đó. Ngay khoảnh khắc gặp gỡ, không cần nói điều gì, chỉ một câu: "Ồ, thì ra bạn cũng ở đây!"