
Sign up to save your podcasts
Or


Chị thân mến,
Em làm việc ở công ty này cũng được một thời gian rồi. Thật lòng mà nói, lúc mới vào, em cảm thấy mình may mắn lắm. Ở bộ phận cũ, mọi người thương nhau, đỡ đần nhau từng chút một. Không khí ấm áp đến mức nhiều hôm đi làm em chẳng thấy mệt, thậm chí còn thấy biết ơn vì được làm việc giữa những người dễ thương như vậy.
Nhưng rồi công ty chuyển em sang bộ phận mới, một việc rất bình thường ở chỗ em chứ không phải vì em phạm lỗi hay vì điều gì không hay đâu chị. Lúc đó em cứ nghĩ: “Ừ thì môi trường mới, cơ hội mới, mình cố gắng hòa nhập thôi.”
Nhưng rồi… có lẽ em không ngờ được rằng một sự thay đổi nhỏ lại có thể kéo theo nhiều tổn thương đến vậy.
Giờ em đang làm cùng một người đồng nghiệp… thật sự rất độc hại, chị ạ. Cô ấy lúc nào cũng tìm ra cái gì đó để soi mói em. Chỉ cần em sơ sẩy chút thôi là cô ấy thở dài cái kiểu… như thểem là một kẻ vô dụng, như thể chỉ cần em xuất hiện là đã gây phiền phức cho cả thế giới. Gương mặt thì nặng trịch, ánh mắt lúc nào cũng như xét nét.
Tệ hơn nữa, em biết họ có một nhóm chat riêng. Em không có trong đó. Và những câu chuyện về em, những lờibàn tán, những điều không hay vẫn diễn ra mỗi ngày, phía sau lưng em.
Mỗi khi em lỡ sai, cô ấy thở dài, khinh miệt. Còn khi em mạnh dạn góp ý một lỗi sai của cô ấy, phản ứng duy nhất em nhận được là… sự lạnh lùng. Cô ấy còn không thèm nói chuyện trực tiếp với em. Lúc nào cũng thông qua một người khác, như thể em không tồn tại.
Chị ơi, em thực sự khó chịu. Em thấy mệt lắm. Em cảm giác như mình đang sống trong một “bầu khí độc” mà chẳng biết hít thở kiểu gì cho an toàn. Nhiều lúc em thấy mình muốn buông, muốn nghỉ, muốn bỏ tất cả mà đi. Nhưng rồi nghĩ tới cơm áo gạo tiền, nghĩ tới trách nhiệm, em lại không thể.
Nhưng cứ phải đối diện với sự tiêu cực này mỗi ngày… nó bào mòn em. Nó khiến em nghi ngờ bản thân, nghi ngờ năng lực, nghi ngờ cả giá trị của chính mình.
Chị ơi… Trong hoàn cảnh này, em phải làm gì bây giờ?
By Tư Vấn Tâm LýChị thân mến,
Em làm việc ở công ty này cũng được một thời gian rồi. Thật lòng mà nói, lúc mới vào, em cảm thấy mình may mắn lắm. Ở bộ phận cũ, mọi người thương nhau, đỡ đần nhau từng chút một. Không khí ấm áp đến mức nhiều hôm đi làm em chẳng thấy mệt, thậm chí còn thấy biết ơn vì được làm việc giữa những người dễ thương như vậy.
Nhưng rồi công ty chuyển em sang bộ phận mới, một việc rất bình thường ở chỗ em chứ không phải vì em phạm lỗi hay vì điều gì không hay đâu chị. Lúc đó em cứ nghĩ: “Ừ thì môi trường mới, cơ hội mới, mình cố gắng hòa nhập thôi.”
Nhưng rồi… có lẽ em không ngờ được rằng một sự thay đổi nhỏ lại có thể kéo theo nhiều tổn thương đến vậy.
Giờ em đang làm cùng một người đồng nghiệp… thật sự rất độc hại, chị ạ. Cô ấy lúc nào cũng tìm ra cái gì đó để soi mói em. Chỉ cần em sơ sẩy chút thôi là cô ấy thở dài cái kiểu… như thểem là một kẻ vô dụng, như thể chỉ cần em xuất hiện là đã gây phiền phức cho cả thế giới. Gương mặt thì nặng trịch, ánh mắt lúc nào cũng như xét nét.
Tệ hơn nữa, em biết họ có một nhóm chat riêng. Em không có trong đó. Và những câu chuyện về em, những lờibàn tán, những điều không hay vẫn diễn ra mỗi ngày, phía sau lưng em.
Mỗi khi em lỡ sai, cô ấy thở dài, khinh miệt. Còn khi em mạnh dạn góp ý một lỗi sai của cô ấy, phản ứng duy nhất em nhận được là… sự lạnh lùng. Cô ấy còn không thèm nói chuyện trực tiếp với em. Lúc nào cũng thông qua một người khác, như thể em không tồn tại.
Chị ơi, em thực sự khó chịu. Em thấy mệt lắm. Em cảm giác như mình đang sống trong một “bầu khí độc” mà chẳng biết hít thở kiểu gì cho an toàn. Nhiều lúc em thấy mình muốn buông, muốn nghỉ, muốn bỏ tất cả mà đi. Nhưng rồi nghĩ tới cơm áo gạo tiền, nghĩ tới trách nhiệm, em lại không thể.
Nhưng cứ phải đối diện với sự tiêu cực này mỗi ngày… nó bào mòn em. Nó khiến em nghi ngờ bản thân, nghi ngờ năng lực, nghi ngờ cả giá trị của chính mình.
Chị ơi… Trong hoàn cảnh này, em phải làm gì bây giờ?

227 Listeners

19 Listeners

61 Listeners

47 Listeners

15 Listeners

18 Listeners

6 Listeners