Vào năm 1895, những thước phim đầu tiên đã xuất hiện. Lúc này người ta tạo ra thứ gọi là những hình ảnh chuyển động nhấp nháy. Những bức hình tĩnh kết hợp lại với nhau để tạo ra chuyển động. Máy ghi hình được phát minh ra để ghi lại những bức hình chuyển động liên tục. Người ta chưa hề có khái niệm về nghệ thuật điển ảnh. Chứ chưa nói tới ngành công nghiệp điện ảnh. Những khái niệm này còn là một thứ gì đó quá xa xỉ và còn trừu tượng.
Thứ mà người ta nhìn vào là mấy hình ảnh này có rõ hay không chứ chưa nói gì tới ý nghĩa của những hình ảnh đó. Cũng như con người khi đói chỉ lo làm sao để no bụng chứ chưa mấy quan tâm đến hương vị của món ăn. Lúc đó điện ảnh cũng vậy. Làm sao để những hình ảnh rõ nét, có thể xem được là đã hay rồi.
Trải qua một giai đoạn phát triển, may mắn thay công nghệ đã tạo điều kiện cho những bước kế tiếp của điện ảnh. Lúc bấy giờ có một số người như Flaubert hay Hemingway họ có những suy nghĩ khác thường so với người đương thời. Họ cho rằng điện ảnh không chỉ tạo ra những hình ảnh đẹp, hay tường thuật lại những sự việc đã xảy ra như một cuốn nhật ký. Mà câu chuyện trong điện ảnh có thể được kể theo một cách có tính toán. Lúc bấy giờ cái gần mà người ta thấy gần nhất với ý tưởng này nằm ở trong văn học và kịch sân khấu. Bởi vì hai loại hình nghệ thuật này đã có những chặng đường phát triển đồ sộ. Trong đó, có một thứ có thể ứng dụng vào điện ảnh, đó là kỹ thuật kể chuyện.