Câu chuyện ngụ ngôn kể rằng, xưa có một gia đình nghèo đông con, họ sống dựa vào một con bò sữa, hằng ngày hoh vắt sữa mà bán từ đó lấy tiền nuôi sống cả nhà. Một hôm có một ông giáo đi ngang tá túc nhà họ qua đêm, sáng hôm sau ông dậy sớm dùng dao đâm chết còn bò sữa rồi bỏ đi. Một thời gian sau ông quay lại thăm căn nhà ấy và thú tội. Căn nhà lá khi xưa không còn, thay vào đó là căn nhà gạch ngói khang trang, người nhà không những không oán hận ông mà còn niềm nở đón tiếp ông, họ cảm ơn ông, sau khi con bò chết đi họ đã mất đi miếng ăn duy nhất của mình, họ lao ra ngoài mưu sinh, kẻ làm thuê kẻ cuốc mướn người ở đợ, dần dần họ tích luỹ nên tài sản và làm cho cuộc sống của gia đình mình sung túc hơn.