Có bác chữa dép Vui tính ca hát suốt ngày từ sớm tới tối, Thật vui khi được nhìn thấy bác, được nghe lời ca của bác mỗi lần bác đi ngang qua. Cuộc đời tự do tự tại ấy khi còn đáng tự hào hơn bất cứ ai trong số bảy nhà hiền triết. Nhìn lại, tay hàng xóm của bác, tuy nhiều tiền lắm của nhưng lại chẳng ca hát mấy khi, lão còn ngủ ít hơn thế nữa. Đó là một tay chỉ nghĩ đến tiền. Nếu như mỗi bình minh lão thi thoảng mới thiếp đi một chút, đã nghe thấy tiếng bác chữa dép hát ca làm lão thức giấc. Lão bực mình phàn nàn tại sao giấc ngủ lại không được đem ra bán như đồ ăn và đồ uống.