Nhiều lúc tôi cảm thấy cô đơn vô cùng khi chẳng thể chia sẻ cùng ai, nên mới phải tự lảm nhảm một mình. Nhưng hóa ra tôi đâu có độc thoại, tôi đối thoại với chính mình đấy chứ. Mỗi khi tôi cảm thấy khó chịu, bất an trong lòng, tôi lại đặt tay lên ngực và tự hỏi mình: “Cậu đang mong muốn điều gì?”
Dần dần, tôi học được cách trò chuyện với bản thân một cách nhẫn nại, bao dung, không phán xét. Khi tôi muốn kéo bản thân ra khỏi những thói quen xấu, chẳng hạn như vô thức lướt mạng xã hội, tôi tự nói với chính mình: “Bây giờ Nga có dừng lại không hay chúng ta sẽ ngắt wifi đi nhỉ?” Hay khi nhớ về những kỷ niệm buồn trong quá khứ, tôi không nhập hiện tại với quá khứ làm một mà như một người trưởng thành, đứng bên quan sát phiên bản của mình trong thời điểm ấy, như người ta đang xem một đoạn phim flash back. Tôi muốn an ủi và xoa dịu những phiên bản khác nhau của mình trong quá khứ.
Suy cho cùng, trò chuyện với chính mình cũng là một cách giải tỏa của những người sống nội tâm, nhiều suy nghĩ. Tôi cần trút bớt suy nghĩ ra ngoài, tôi cần một người hiểu mình để lắng nghe và chẳng có ai hiểu mình hơn chính bản thân mình. Cha mẹ, con cái, bạn đời rồi cũng sẽ rời xa ta vào những điểm khác nhau, theo những cách khác nhau. Suy cho cùng, người đi cùng ta suốt cuộc đời chỉ có chính bản thân mình thôi. Lúc này, mình không thấu hiểu, yêu thương lấy thân mình thì đợi đến bao giờ?
Bài đoạt Giải Ba cuộc thi Tiếng nói nội tâm của The Psychonauts.
📑Đọc bài: https://wp.me/pd0W5K-pO