Share Kiu Kể Lể
Share to email
Share to Facebook
Share to X
By Quân Kiu
The podcast currently has 11 episodes available.
Mừng bạn ghé thăm Kiu Kể Lể tại Kể 11 "Tròn Vai"! Đây là nơi chúng mình sẽ cùng nhau khám phá và tìm hiểu về ý nghĩa của việc làm người một cách đúng đắn và cống hiến cho xã hội loài người.
Tuổi trẻ là khoảng thời gian đầy ước mơ và thị dục huyễn ngã, khi chúng ta thường khát khao nâng cao giá trị cá nhân với những khát vọng lớn lao và mong muốn đóng góp vào thành công chung của xã hội. Hãy tưởng tượng rằng xã hội của chúng ta chính là một bộ phim tuyệt vời, và mỗi cá nhân là một nhân vật quan trọng trong câu chuyện đó.
"Tròn vai" chính là việc hoàn thành vai diễn của mình một cách "tròn trịa", góp phần tạo nên thành công của bộ phim. Tương tự, để xã hội phát triển mạnh mẽ, chúng ta cần làm tròn bổn phận của từng cá nhân trong xã hội. Đó là sự đóng góp đầy ý nghĩa và cống hiến cho sự phát triển của nhân loại.
Nhưng làm thế nào là "làm người" một cách đúng đắn? Đó chính là hành trình chúng ta sẽ cùng nhau khám phá trong podcast này. Làm người không chỉ đơn thuần là tồn tại, mà là hiện thực hóa những giá trị cao đẹp, đóng góp tích cực vào xã hội, và tạo ra những điều tốt đẹp cho mọi người.
Hãy cùng nhau tạo nên một xã hội đẹp hơn, nơi mỗi cá nhân đều là một nhân vật đáng trân trọng trong bộ phim cuộc sống. Hãy đồng hành cùng Kể 11: "Tròn Vai", nơi chúng ta sẽ cùng nhau lan tỏa những ý tưởng và cảm hứng để làm người một cách ý nghĩa và trọn vẹn hơn. Cùng nhau tạo nên những giá trị tuyệt vời cho xã hội và góp phần vào sự phát triển của nhân loại. Cảm ơn bạn đã ghé thăm, và hãy bắt đầu "Hành Trình Tròn Vai" ngay bây giờ!
Việc ta muốn làm thì lớn, ta thì lại nhỏ. Ta nhỏ, ta không làm nổi việc lớn. Ta không làm nổi việc lớn, ta buồn, ta nản, ta quẩn quẩn quanh quanh...
Hình như mình từng kể trên Podcast, chúng mình khi ra trường, tìm được việc, có tiền trang trải là tốt, nhưng còn tốt hơn rất nhiều nếu đó là công việc ta yêu, và còn tốt hơn rất nhiều nữa nếu công việc đó tạo ra những giá trị tuyệt vời cho những người xung quanh, cho xã hội, cho thế giới. Chúng mình mơ lớn, ước mơ thì đẹp, nhưng thực tế thì cuộc sống đôi khi còn "nghiêm khắc" với chúng mình quá. Như nhà văn Nam Cao từng viết trong Sống Mòn: "Đau đớn thay những kiếp sống muốn cất cánh bay cao nhưng lại bị áo cơm ghì sát đất."
Thời nay, kinh tế phát triển, người trẻ bọn mình tuy là đâu đó vẫn bị "áo cơm" ghì, nhưng ghì nhẹ hơn, không sát đất nữa nhưng... Mỗi lần nhìn lên bầu trời rộng lớn, chúng mình vẫn buồn vì đôi cánh của chúng mình còn chưa sải rộng, còn yếu quá. Chúng mình vội. Và khi này, thật sự đau đớn thay những kiếp sống muốn cất cánh bay cao, nhưng chính cái "cao" lại làm ta "chùn cánh". Đau đớn thay, khi chính mơ ước lại giết ước mơ.
Mình là đứa cầu toàn, thường thì không chỉ muốn làm xong việc mà mình còn muốn xong việc ở mức hoàn hảo. Khi mình mới đi làm, sếp dễ dàng nhận ra đặc điểm này của mình. Sếp bảo: "ĐIỂM MẠNH của mày cũng là ĐIỂM YẾU của mày!". Đúng vậy thật, vì quá cầu toàn nên mình cũng chỉ dám nhận làm những việc quen thuộc trong thế mạnh, mình sợ task mới vì sợ sẽ không hoàn thành nó một cách hoàn hảo được, cũng từ đó mà sợ ơi là sợ thứ được gọi là THẤT BẠI.
Và sếp mình làm gì?
Ổng ném cho mình một từ khóa "Mindset", cụ thể từ khóa đó nằm trong câu: "Đm thằng Fixed Mindset!" và ổng dặn mình tìm nó trong cuốn Tâm lý học thành công của giáo sư đại học Stardford Carol Dweck. Mình tìm, đọc, và rèn luyện theo những lời khuyên trong cuốn sách đó và hôm nay, mình ở đây và kể cho các bạn về một niềm tin quan trọng sẽ đồng hành cùng chúng mình trên hành trình phát triển trọn đời. Niềm tin đó mang tên: Growth Mindset.
"Những chuyện gặp phải đều là những chuyện phải gặp."
Hôm nay, để mình kể cậu nghe, các nhà Nhà Khắc Kỷ từ ngàn xưa đã bình thản đối diện với tất thảy những "chuyện phải gặp" này như thế nào nhớ...
Biết ơn cậu đã ghé thăm Podcast Kiu Kể Lể.
Giữ sức khỏe haaaa! Mong cậu gặp những điều tử tế, tốt đẹp nhất.
Trong bài "Thấy chưa" của Ngọt, Thắng có viết một đoạn là: “Cho dù ta ưa, một ngày không mưa, nhưng làm sao cây sống mãi. Nếu nắng chang chang hoài, không có hôm mưa lại, như cái hôm em phải chào thua”. Nào có ai muốn buồn, muốn giận. Nhưng buồn vẫn đến, giận vẫn ghé. Rồi, cứ qua đây… Thề! Mình không biết ông Thắng của Ngọt ăn cái gì mà viết được cái lời chí mạng thế! Hôm nay mình sẽ kể về cách để chúng ta đón những ngày mưa, những ngày không nắng, những ngày ta buồn, ta giận, ta tiêu cực, tệ đến mức chỉ muốn xin thua với cuộc đời.
Tiêu cực giống như là "rác" trong khu vườn cuộc đời. Người thợ vườn giỏi họ chẳng bỏ rác đi đâu, họ nhặt nhạnh và tái chế chúng, họ cần chúng cho khu vườn tốt tươi của mình. Kể 07 - món quà mình xin gửi tặng tới các bạn - những người thợ đang hăng say chăm sóc khu vườn cuộc đời của mình - những khu vườn ngập tràn hiền hòa, bình yên và yêu thương.
Tập này mình định kể về một tư duy mang tên "Tôn trọng sự đa dạng", điều mình học được tại Deha - công ty mình đang làm việc.
Chuyện là con người tự nhiên của bọn mình tồn tại đầy khiếm khuyết, là những cảm xúc tiêu cực, là một cái tôi "lớn đùng". Chúng ta thỉnh thoảng dù không muốn những vẫn cảm thấy thấy "ghét cay ghét đắng" một ai đó, một người bạn cùng lớp hoặc một người đồng nghiệp có tư duy trái chiều với bọn mình. Có khi tệ hơn, bọn mình lôi những ưu điểm, những điểm mạnh cá nhân ra để so sánh rồi phán xét họ. Phải như này mới tốt, phải như này mới hay, thế này là giỏi, thế kia là kém,... Những bất đồng từ đó nổ ra, kéo theo đống tranh cãi, hiềm khích blaa...
Và mớ linh tinh ấy làm chúng mình mệt theo cái cách chúng mình chẳng mong chút nào? Sao thế nhỉ?
Tâm sự cùng mình ở Kể 06 nhé.
Các cụ dạy "Dục tốc bất đạt" nhưng có vẻ đó mãi là một bài học quá sức với lũ trẻ bọn mình. Tụi mình vội: vội ăn, vội uống, vội khám phá thế giới, vội thể hiện bản thân. Từ đó mà lúc nào cũng nhanh nhanh chóng chóng, cố mà tìm ra đam mê, tìm ra sứ mệnh, tìm ra những giá trị của bản thân càng sớm càng tốt.
Chúng mình khao khát thành công tới mãnh liệt nhưng quên mất rằng: "Trời trước khi trao việc lớn cho ai, phải hành hạ người đó trước". Trong thời đại với đầy rẫy "con nhà người ta", chúng mình gặp một áp lực mới, áp lực của sự so sánh, áp lực khi thấy mình sao mà "kém tắm" quá, mãi chẳng lớn, mãi chẳng giỏi.
Vậy hãy ngồi lại đây tâm sự cùng mình, cùng nhau nghĩ xem "Hai ba chưa có gì" có đáng để lo đến vậy không nhớ!
Như mình hứa ở tuần trước, tuần này mình lại hiện lên và kể cho các bạn về một liệu pháp tâm lý giúp chúng ta sống một đời bình yên hơn, hạnh phúc hơn. Chủ đề lần này của bọn sẽ hơi "triết" một chút, nhưng yên tâm nhớ, mình kể như một đứa trẻ kể chuyện thôi, không đao to búa lớn gì đâu. Mong bạn nghe vui và sẽ thu được nhiều giá trị trong tập hôm nay! Đội ơn ngàn lần vì đã đồng hành cùng mình, Kiu Kể Lể!
Mình gọi tất cả những chuyện không may, những chuyện buồn, những áp lực, những thứ bất ngờ tệ bằng cái tên rất gọn là "biến". Bao nhiêu lần chúng mình gặp "biến"? Bao nhiêu lần gặp "biến" chúng mình trốn tránh? Bao nhiêu lần gặp "biến" chúng mình đối diện bằng cách lạc quan tếu, rằng thôi chẳng có gì đâu, rằng không sao cả, rằng cố gắng lên, cố gắng đến kiệt sức, đến ngã nhoài. Cách đối diện đó mệt mỏi biết nhường nào nhưng số đông lũ trẻ bọn mình cứ vồ vào nó. Vậy hôm nay, với một góc nhìn mới mình kể tại đây, cùng mình bắt đầu hành trình "Tìm bình yên trong cơn bão" để cân tất cả các thể loại "biến" bạn nhớ.
"Bao giờ giàu?" hẳn là quả câu hỏi chí mạng, tốn cực kỳ nhiều não của lũ trẻ tập lớn bọn mình. Loay hoay quanh quẩn, quanh quẩn loay hoay, mãi chẳng thấy giàu ở đâu, toàn là những bế tắc, những chán chường, những áp lực đè như muốn gãy vai người ta. Vậy, điều gì cứu được bọn mình khỏi mớ toan lo ấy đây. Ghé thăm Kiu và dành chút thì giờ nghe mình kể ở KỂ 02 nhóe. Cảm ơn "đằng ấy" đã ghé thăm. Nghe vui nha!
The podcast currently has 11 episodes available.
209 Listeners
22 Listeners
16 Listeners
35 Listeners