Share Mình kể bạn nghe
Share to email
Share to Facebook
Share to X
By Lê Thuỳ Linh
The podcast currently has 12 episodes available.
Một chiếc podcast không đề, một cuộc gọi không tên, một câu chuyện không mở không kết, một cái duyên lành của chúng ta❤️
Alo... Mình nghe đây! Có ai ở đó không...
Nếu giờ này còn thức, ở đầu dây bên này, mình kể bạn nghe!
Tại sao chúng ta cứ mãi nhắc về "Ước mơ". Liệu một "kẻ bình thường" có ôm nổi những "ước mơ to". Trong tập lần này, tui sẽ kể về cả ước mơ của tui, và cả ước mơ của một người đàn ông tui thương nhất trên đời. Cùng nghe nhé
Mình có một câu chuyện tình nhỏ, tính đến nay đã tròn 3 năm, và trong 3 năm đó mình chưa từng kể bất cứ điều gì trong câu chuyện này với bất kỳ ai. Mình cứ giữ mãi cho riêng mình những điều “bình dị” đó, ôm mãi và nâng niu như một món quà quý giá. Nhưng hôm nay, mình lại muốn chia sẻ câu chuyện này. Mình cũng từng đau khổ, từng bị phản bội, từng vấp ngã trong tình yêu, và từng mất niềm tin vào tình yêu, mình không tin mình sẽ được hạnh phúc… Và rồi sau đó rất lâu, mình gặp anh, anh đến nhẹ nhàng như cơn gió mát, vuốt ve tâm hồn đầy xây xát của mình. Anh không ép buộc, không áp đặt, luôn ủng hộ và sẵn sàng chở che cho mình. Câu chuyện anh kể không nhiều, anh muốn mình kể anh nghe, và rồi mình bắt đầu tập bày tỏ mọi điều cùng anh. Mình kể về nỗi “khổ” của mình, anh rơi nước mắt. Anh không bắt mình hoàn hảo, anh nhìn một “cô gái đầy khiếm khuyết” với một đôi mắt bao dung. Anh thương mình không vì mục đích nào cả, chỉ là anh muốn đối tốt với mình thôi, anh bảo “em quá thiệt thòi rồi, từ giờ em chỉ được hạnh phúc thôi”. Nói là làm, người đó vẫn đang che chờ, thương mình suốt 1096 ngày vừa rồi. Mình thực sự rất hạnh phúc. Hôm nay, cùng mình "nhâm nhi" thưởng thức chút rượu "mơ" nhé
Thanh xuân tuổi học trò trọn vẹn nhất với mình, đủ hỷ nộ ái ố, đủ hờn giận vui tươi. Cuối podcast có một món quả nhỏ xinh mình muốn gửi tới các bạn cuối cấp, thật lâu rồi mới có dịp tâm tình với nhau, chúc bạn buổi tối thật "yên"
Có thể bạn chưa nhận ra, nhưng bầu không khí ở quê nó trong lành lắm luôn ý, hít một hơi dài, có thể bạn sẽ cảm nhận được “mùi mùa hè” đang gõ cửa, mùi hoa dủ dẻ quyện vào gió se của ngày xuân chưa kịp tàn, mùi ngọc lan thoang thoảng khiến hồn ta khoan khoái…. và hơn tất cả là mùi quê hương, mùi thấm đượm tuổi thơ của mỗi người.
Dù chọn về quê hay bạn đang đi du lịch tại nơi đất khách quê người, dù là chọn mảnh đất quê nhà hay nơi lạ lẫm đầu tiên đặt chân tới. Hy vọng bạn sẽ có kỳ nghỉ thật ý nghĩa, có thể giúp bạn lấy lại được năng lượng sau thời gian làm việc, học tập căng thẳng. Kết thúc kỳ nghỉ thật trọn vẹn bạn nhé.
Trước đây mình vẫn hay nghĩ, "Hiểu chuyện" hay "Biết điều" là một sự thiệt thòi trong cuộc sống mà mình phải gánh chịu. Là suốt 18 năm chưa từng được mua chiếc váy nào, mình thích váy lắm lắm. Là khi trong tủ lạnh chỉ còn một quả trứng mình đành nhường nó cho em gái, dù cho mình cũng rất thích trứng "ốp la". Là trong những mối quan hệ, luôn nhún nhường và rất ít thể hiện chính kiến hay cái "tôi" của bản thân. Và có thể, vì chính nhận thức "Trẻ con ngoan thường không có kẹo" đã khiến mình dằn vặt, buồn tủi trong khoảng thời gian dài, rất dài.
Cơ mà, mình của hiện tại, đã dần thay đổi suy nghĩ về hai tiếng "Hiểu chuyện", mình thay đổi cái nhìn về nó, biến "điểm yếu" đó thành "thế mạnh" để sống thoải mái và vui vẻ hơn. Trong tập Podcast lần này, mình sẽ kể cho các cậu nghe về hành trình tìm lại chính bản ngã của mình, về câu chuyện bạo lực ngôn từ, về cái tôi tổn thương, và cả sự trưởng thành trong suy nghĩ để khiến bản thân hạnh phúc dần lên qua từng ngày. Cùng nghe nhé!
Tại sao, nhiều người trong chúng ta vẫn thường nói "Ước gì thời gian quay trở lại?". Có phải ta vẫn còn nhiều điều trong quá khứ "bỏ ngỏ", "lỡ hẹn", và nhiều điều còn nuối tiếc hay không, là ngày bé vẫn chưa kịp ăn một chiếc kẹo mình ao ước, là năm 17 tuổi từ bỏ mối tình đầu tiên, là 25 tuổi ta vội quên đi những mối quan hệ bạn bè, để rồi nó rơi vào quên lãng lúc nào không hay, và rồi nuối tiếc lại tiếp nối nuối tiếc. Cơ mà, đã bao giờ ta dừng lại và hỏi chính mình "Quá khứ bắt nguồn từ đâu không?", uhm, chính là từ hiện tại. Ấy vậy mà, ta vội quên đi hiện tại, ta vội quên đi, rồi một ngày "hiện tại" sẽ lui về sau và tạo nên "quá khứ", cứ mải nuối tiếc về quá khứ nhưng hiện tại lại không dám sống hết mình, không trân trọng nó. Tại sao vậy?
Là một người đã từng luôn tự dằn vặt bản thân mỗi giây mỗi phút về những chuyện đã qua, là đang tồn tại trong thân xác hiện tại nhưng tâm trí cứ buộc mãi tại gốc cây "kỷ niệm". Cho đến khi nhận ra, bản thân phải sống, không thể tiếp tục "tồn tại" như vậy nữa, rằng chỉ được một lần sống trên đời, không thể vì những thứ mãi mãi không thể sửa được mà làm khổ bản thân, làm khó người khác. Và từ khi biết trân trọng hiện tại, sống cho hiện tại, học cách song hành cùng thời gian, mình đã bắt đầu biết bằng lòng, biết chấp nhận và biết hạnh phúc. Mình hy vọng, những bạn thính giả của podcast lần này sẽ luôn trân trọng mỗi phút mỗi giây, để rồi khi đi qua tất cả, chúng ta có thể mỉm cười về những điều đã tạo nên ta của hôm nay, lạc quan hơn, sâu sắc hơn và trưởng thành hơn, bạn nhé!
Với số Podcast lần này với tựa đề “Give and Take" hay “Cho và Nhận", hai động từ tưởng chừng như đơn giản và là hành động diễn ra mỗi ngày, thậm chí là mỗi giây, giúp bôi trơn cho “bánh răng cưa" cuộc sống của tất cả chúng ta, giúp cuộc sống ý nghĩa và vận hành trơn tru hơn. Ví dụ nhé, nếu bạn đang nghe podcast của mình, bạn đang nhận những tâm tình của mình và cho đi thời gian của bạn trong kênh podcast của mình, còn mình người đang gõ những dòng này chẳng phải đang cho đi những tâm tình và nhận lại sự lắng nghe của các bạn đó sao. Hay đơn giản, hằng ngày chúng ta thức dậy, chào đón ánh bình mình, đi học, đi làm, đi chơi, tích cực hay muộn phiền thì cũng đều đang góp phần khiến cuộc sống thêm đa sắc màu. Ở chiều ngược lại, chúng ta cũng nhận lại oxi, những ngày nắng đẹp, những ngày mưa âm ỉ, hay chút gió thoảng, để rồi chợt nhận ra, à thì ra cuộc sống cũng thật lắm tâm trạng, à, thì ra sự “Cho và Nhận" lúc nào cũng song hành và liên kết chặt chẽ với nhau.
Thực ra trong podcast lần này, mình sẽ đi chi tiết hơn, chỉ vào một khía cạnh nhỏ trong hành trình “Cho và Nhận" của mình đã đi qua, đã thẩm thấu và đến giai đoạn muốn bày tỏ với mọi người. Mình biết mỗi chúng ta đều có những quan điểm, cách nhìn nhận và cách làm khác nhau, lần này mình sẽ chỉ soi chiếu câu chuyện của mình dựa vào quỹ đạo sống trên đời 22 mùa xuân của mình thôi nhé.
Vẫn là, “Cảm ơn thật nhiều" đã đọc tới đây, và lựa chọn lắng nghe “tâm tình" của mình vào một ngày trời thật âm u.
Mình ít khi nhắc về bố, và cũng rất ít khi kể chuyện về bố, nhưng lần này chỉ đơn giản là mình muốn ngồi lại, lục lọi ký ức về bố để cùng tâm tình với các bạn. Mình là đứa hay trốn tránh những điều mình mình e dè, với bố mình cũng hay như vậy, cũng chỉ vì bố và mình chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Bài viết này, mình viết trong những ngày cuối năm, nhưng đến tận hôm nay mới post lên, cũng lại lần nữa chỉ vì mình dè dặt về bố. Nhưng, dù thế nào đi nữa, mình vẫn thương bố theo cách rất riêng, còn bạn thế nào, thôi thì chúng mình tâm tình một chút trong số podcast lần này nhé.
Này, theo bạn một cô gái hướng nội hay một cô gái hướng ngoại dễ thu hút mọi ánh nhìn xung quanh hơn?
The podcast currently has 12 episodes available.