“...Dạo ấy, mỗi tối, ông ngoại thường chở bà lên nhà tôi chơi, lần nào bà cũng nấu món gì đó mang qua cho tôi, có hôm là vài cái ngô luộc thơm nhức mũi, khi là một âu chè đủ các loại hạt dinh dưỡng, chè ngon và vị rất đặc biệt mà đến tận bây giờ tôi vẫn chưa bao giờ ăn cốc chè nào ngon như thế. Lớn lên rồi, tôi biết “Vì khi nấu chè, bà muốn chúng tôi ăn thật ngon nên đã đặt rất nhiều yêu thương vào món chè, mà tình yêu thương bà dành cho các con là duy nhất, nên vị của cốc chè đó mãi mãi không bao giờ có phiên bản thứ hai…”
Một năm tôi hoài niệm nhiều đến những kỷ niệm xưa cũ, những kỷ niệm vẫn đẹp, vẫn dịu dàng vỗ về tôi, cùng tôi trải nghiệm trong những năm tháng trưởng thành, ôm ấp tôi trong những ngày cô quạnh.
Có lẽ, vào những ngày cuối năm, khi thấy bạn bè bắt đầu bắt xe về quê, trong khi tôi phải ở lại Hà Nội vì bộn bề công việc, học tập,... có đôi lúc khiến tôi chạnh lòng, giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của Hà Nội hoa lệ, tôi bỗng thấy nhớ gia đình, nhớ ngôi nhà thân thương ấm áp của tôi vô cùng. Hmm, cố gắng để tết âm lịch về thật sớm với ba má thôi nhé Thuỳ Linh.