Bảy kể hồi nhỏ mỗi bận lùa trâu qua đồng Thạnh Phú đều ghé nghỉ chân ở lầu ông Hội. Nằm ở chặng giữa kinh, ngôi nhà chỉ còn những mảng tường cháy xém. Bị đốt lâu vậy rồi mà mưa không sao rửa sạch vết lửa. Nhờ đám trẻ trâu lấy đó làm chỗ chơi trốn kiếm, đốt rạ nướng cá, mà cỏ dại dây leo không có dịp khoe sức mạnh của hoang tàn. Nghe nội kể đó từng là nhà của người giàu nhất xứ, Bảy cười xùy ra một tiếng, bĩu môi, “có một lầu mà giàu gì, thua xa nhà ông chệt ở gần trường con”. Nội cười, mấy chục năm trước nhà xây tường là nhứt hạng rồi, ờ, có cái đình, nhưng không được xây lầu, nguyên xóm mình toàn nhà lá cột cây mỗi mùa qua là rệu rã, bởi giông không tốc mái thì mối cũng ăn.