Share Truyện trên mái nhà
Share to email
Share to Facebook
Share to X
"Tôi được vũ trụ đưa đến đâu tức là ở đó có người tôi cần gặp hoặc có một ai đó đang cần tôi. Thì chuyến đi này, ắt hẳn cũng như thế chứ nhỉ?"
Em mệt rồi, thôi để mình tôi
Ta về khép cửa chờ ta sau chặng đường quá dài mãi quấn quanh nhục-vinh, được-mất
Về làm bạn cùng cỏ cây, ngày nào cũng hồn nhiên ca hát
Ngồi thở dịu dàng, lắng trong cùng trời đất
con đường chính là đây…
Hoàng Bào quái khi thấy Bách Hoa giúp Đường Tăng, giận dữ gặng hỏi vợ đã làm gì ? Nhưng Bách Hoa công chúa nói dối không có, dù biết nàng nói dối nhưng Hoàng Bào quái vì yêu thương vợ mà rằng: “Bách Hoa của ta nói không có tức là không có!”
- Anh có biết ưu điểm của người chậm cảm là gì không? – Em mặc chiếc váy maxi to, chỉ hở đôi vai trần và bàn chân trắng bé xíu, đung đưa trong cửa hàng cafe ngoài trời, dưới tán ô đỏ to đùng. Tôi im lặng, lắc đầu.
- Là anh không bao giờ phải chịu nỗi đau cùng lúc với người khác. Có thể anh sẽ cảm thấy sau đó rất lâu, và nỗi đau còn nguyên vẹn không thì em không chắc. – Em cười, hút một hơi nước dài, rồi ngả lưng ra sau.
- Nhưng anh phải chịu đựng một mình. Và đấy là điều cô độc nhất anh từng biết. – Tôi cố không nhấn mạnh vào từng chữ. Nói về trải nghiệm cô đơn, đâu phải là một thứ hay gì.
Tản văn của anh Bình Bồng Bột
Giọng đọc : Phan Minh
Như Đức Đà Lai Lạt Ma đã nói: thế giới không cần thêm những nhà thông thái, nó chỉ cần thêm những kẻ biết yêu.
Bây giờ anh không còn làm người gác hải đăng, Ánh cũng thôi làm người mang lửa. Chúng mình làm sao níu cho được tay nhau trong suốt mùa Đông này?
Cơn mưa như thác đổ ngoài trời. Đồi trà bây giờ mù mịt không còn thấy gì.
The podcast currently has 15 episodes available.