Ông ta mỉm cười trả lời:
- Tôi cũng không biết rõ. Cứ đưa một vạn lạng bạc ra đây là được.
Giả Chính thấy ông ta thô kệch, cũng không dám trái ý, liền nói:
- Xin vâng.
- Có thì đưa mau, tôi phải đi đây.
- Xin mời người ngồi nán lại một chốc, để tôi vào trong nhà xem đã.
- Ngài vào rồi ra mau cho.
Giả Chính không nói năng gì, đi ngay đến trước giường Bảo Ngọc. Bảo Ngọc thấy cha, muốn cố gắng ngồi, nhưng người còn yếu, không thể dậy được. Vương phu nhân giữ lại, bảo:
- Đừng gượng dậy nữa.
Bảo Ngọc cười, cầm viên ngọc đưa cho Giả Chính xem và nói:
- Bảo Ngọc về đây rồi !
Giả Chính nhìn qua, biết viên ngọc ấy có căn nguyên, cũng không xem kỹ, đoạn hỏi Vương phu nhân:
- Bảo Ngọc đã khỏe rồi. Còn số bạc thưởng thì định thế nào ?