“Kẻ thù lớn nhất không nằm bên ngoài, mà nằm trong chính tâm ta – đó là cấu uế.”
Khi lá đời đã úa, khi từng bước chân đã gần cửa tử, điều gì sẽ theo ta đi tiếp? Không phải tài sản, không phải danh vọng, mà chính là tâm này – tâm đã được thanh lọc hay vẫn còn nhiễm ô?
Phẩm Cấu Uế là một trong những lời dạy rất thâm sâu trong Kinh Pháp Cú, nơi đức Phật chỉ thẳng vào cội rễ của khổ đau: tham, sân, si, vô minh, và những biểu hiện vi tế của chúng trong đời sống hàng ngày. Cấu uế không chỉ là những lỗi lầm lớn lao, mà còn là sự buông lung trong từng suy nghĩ, lời nói, hành động – là sự thiếu tinh tấn, thiếu tàm quý, là sự quên mất đường về.
Trong từng câu kệ, Đức Thế Tôn dạy ta tự mình làm hòn đảo, tinh cần thanh tịnh, đoạn tận phiền não như thợ vàng tinh luyện quặng thô thành kim loại quý. Không ai có thể gột rửa cho ta – chỉ có chính mình, trong ánh sáng của chánh niệm và trí tuệ.
Phẩm kinh này không phải để nghe cho hay, mà để sống cho thật.
Hãy để từng câu kệ chạm sâu vào tâm khảm. Hãy để từng âm thanh dẫn ta trở về, đối diện, chuyển hóa – để một ngày nào đó, ta thật sự có thể gọi mình là người không còn cấu uế.