Phẩm Bà-la-môn – Phẩm của người vượt thoát, người tự giải thoát, người không còn trở lui.
Không phải ai sinh trong dòng họ Bà-la-môn cũng là bậc Bà-la-môn chân chính.
Mà là người biết buông. Buông xuống mọi trói buộc. Buông xuống mọi ngã chấp.
Buông cho đến khi chẳng còn gì để nắm – mới thật là người đã qua bờ.
Trong phẩm kinh này, Đức Phật vẽ nên bức chân dung của người đã đoạn tận lậu hoặc.
Không hận thù, không nhiễm ái, không tham đắm, không còn sợ hãi.
Người ấy – không bị bờ này ràng buộc, cũng không bị bờ kia lôi kéo.
Sống giữa đời mà không thuộc về đời – như hoa sen không vướng bùn.
Có những kệ ngôn như thanh kiếm cắt đứt tà kiến:
“Không vì bện tóc, không vì dòng giống,
Ai đoạn trừ cấu uế – mới thật Bà-la-môn.”
Và cũng có những lời như mặt gương soi tỏ nội tâm:
“Không hại dù bị hại, không giận dù bị mắng,
Lấy nhẫn làm quân lực – ấy là Bà-la-môn.”
Phẩm kinh này là lời hiệu triệu cho những ai đi tìm sự tỉnh thức rốt ráo.
Không phải sống hiền lành trong khuôn phép.
Mà là sống với chánh trí – biết rõ điều gì đáng nắm, điều gì nên buông.
Không phải tránh né phiền não.
Mà là đoạn tận phiền não tận gốc, không còn khổ, không còn sanh tử.
Và đỉnh cao, là sự hiện diện của một người:
Người đã thấy rõ đời trước, thấy rõ đời sau, đạt được thắng trí, đoạn tận sanh y.
Người ấy – Như Lai tán dương:
“Ta gọi người ấy là Bà-la-môn.”
Lắng nghe hôm nay – như bước vào hành trình trở về bản thể.
Không là ai cả. Không sở hữu gì cả.
Chỉ là người… đang nhẹ dần xuống – để bay về bờ Giác.
#MinhĐăngPodcast #KinhPhápCú #PhẩmBàLaMôn #VượtThoát #BậcThánh #GiảiThoát #ChánhTrí #KhôngSởHữu #TịchTịnh #PhậtPháp